Nửa ngày di động cũng không thấy có âm thanh, Trương Tuyết Nham do dự một lát, tăng lớn âm lượng nói: “Này, tôi đang nói chuyện đó anh có nghe thấy không?”
Bên kia giống như có âm thanh bàn ghế bị kéo ra, sau hai giây, một giọng nam bình tĩnh từ bên trong điện thoại vang lên, “Tɧẩʍ ɖυyệt hiện tại đang ở đâu?”
“Khách sạn Quân Lệ.”
Đô ----
Đối phương cúp điện thoại.
Trương Tuyết Nham đem điện thoại đưa cho Tɧẩʍ ɖυyệt, thật sự mùi thuốc lá và hương rượu trong phòng rất khó chịu, đầu cô còn có chút mơ màng, dứt khoát đi bên ngoài hít không khí.
Ánh đèn khách sạn Quân Lệ tối tăm như cũ, đèn hành lang cuối cửa cầu thang giống tốt nghiệp cao trung năm ấy không ngừng lóe sáng, nếu không phải nơi này đủ náo nhiệt, nhìn qua âm khí dày đặc.
Trương Tuyết Nham đi dọc theo cầu thang xuống tầng, ánh đèn trong đại sảnh cũng mờ nhạt, lễ tân cũng mơ màng buồn ngủ, bên ngoài không biết từ khi nào nổi gió.
Còn chưa đi đến cánh cửa, gió lạnh đập vào mặt khiến đầu Trương Tuyết Nham nháy mắt thanh tỉnh hơn nhiều.
Cô đi đến một bên ngồi xuống, mở di động chơi Anipop.
Tiếng mưa rơi càng lúc càng lớn, ngoài cửa vang lên tiếng phanh xe dồn dập, ngay sau đó cửa lớn bị đẩy ra, cuốn theo một đợt gió lạnh.
Trương Tuyết Nham run lên một chút, nắm chặt lấy quần áo trên người, lại hướng vào góc tường rụt người lại.
Còn chưa kịp ngẩng đầu, tiếng bước chân “Lộc cộc” dừng bên người cô, để lại dấu giày ướt trên mặt đất.
Cô nhìn dọc theo đôi giày da bóng loáng, khóe mắt bất giác co rút lại, trong điện thoại vẫn còn vang lên âm thanh thất bại của trò chơi.
Cô vội vàng đứng lên, đứng lui vào góc tường, vuốt tóc sờ mặt mình.
Tóc tai không rối, chỉ nằm trên bàn ngủ, trên mặt không biết có vệt đỏ không.
Chờ đến khi lưng truyền đến cảm giác lạnh lẽo của bức tường, cô mới nhìn người đến, mở miệng nói: “Tống Viên, xin chào, đã lâu rồi không gặp.”
Tống Viên đứng ngược sáng, ánh mắt lạnh lùng im lặng dừng trên người Trương Tuyết Nham, so với mùa đông còn lạnh lẽo hơn.
Anh ăn mặc áo khoác gió quen thuộc, mặt trên ướt dầm dề dính đầy vết nước, cả người giống như từ hầm băng đi ra, cả người đều mang theo sự lạnh lẽo.
Ánh đèn đại sảnh ám muội, bọt nước ở ánh đèn chiếu xuống phản xạ đủ mọi ánh sáng, đam vào Trương Tuyết Nham khiến cô không mở mắt được.
Chỉ là ánh sáng kia như thế nào cũng không bằng đáy mắt tăm tối của Tống Viên.
Trương Tuyết Nham khẽ cau mày lại, Tống Viên sao lại ở đây, hơn nữa nhìn dáng vẻ giống như đến đây tìm cô.
Hơn nữa vì sao lại nhìn cô như vậy?