Chương 3.4

Hối hận lúc trước chia tay, cho nên đến đây làm hòa?

Gió lạnh từ ngoài cửa tràn vào, Trương Tuyết Nham trốn ở trong đại sảnh, thi thoảng gió lạnh lại thổi qua, hiện tại tay chân gần như đã không có tri giác.

Di chứng uống rượu xong bắt đầu xuất hiện, não cô không thể suy nghĩ được gì vì rượu.

Trước mắt Trương Tuyết Nham bắt đầu tối sầm lại, giống như trời đất quay cuồng.

Cô nhéo chính mình để lấy lại bình tĩnh: “Sao anh lại đến đây?”

Tống Viên không nói gì, ánh mắt cô chấp nhìn chằm chằm cô, một câu cũng không nói.

Từ đại học đến lúc chia tay, Trương Tuyết Nham biết Tống Viên là người ôn nhu sống nội tâm, vừa phải trước sau như một. Anh dường như rất ít khi tức giận ngay cả khi có, anh cũng chưa bao giờ âm trầm như vậy.

Trương tuyết Nham xoa lông mày, như có như không mà thở dài một hơi.

Cô đã không gặp Tống Viên mấy năm rồi, tuy rằng trước khi trở về cô biết nhất định sẽ gặp lại, nhưng không ngờ là dáng vẻ hấp tấp này, cô cái gì cũng chưa chuẩn bị.

Mà Tống Viên anh. . .

Quên đi!

Kìm nén sự cáu kỉnh trong lòng, Trương Tuyết Nham nhìn Tống Viên một cách bình tĩnh nhất có thể, “Có chuyện gì vậy?” cô hỏi.

Lại sợ Tống Viên cảm thấy chính mình đa tình, miễn cưỡng nói ra một câu cùng nụ cười cứng đờ, “Nếu không có việc gì, tôi đi trước.”

Tống Viên lạnh lùng nhìn chằm chằm Trương Tuyết Nham, thẳng đến khi nhìn thấy cô thật sự không có chút nào lưu luyến mà xoay người, trên mặt mới buông lỏng một lát.

Túm lấy tay Trương Tuyết Nham đem cô kéo đến ven tường, “Đi, muốn đi chỗ nào?”

Thanh âm nghẹn ngào trầm ấm, giống như bị người dùng dao cứa vào cổ, ẩn còn mang theo máu cùng lưỡi dao.

Lần đầu tiên nghe thấy âm thanh của Tống Viên như vậy, Trương Tuyết Nham bất ngờ bị hoảng sợ.

Đại sảnh khách sạn trống trải lại yên tĩnh, tay dài chân dài của Tống Viên đem cô kéo đến trống chỗ nhỏ hẹp. Không gian chật chội, trên người anh lạnh lẽo từ bốn phương tám hướng bao vây lấy trừ cô.

Trương Tuyết Nham nhíu mày lại, không khí bỗng nhiên khẩn trương lên, không khí bốn phía dần bị rút cạn, chỉ cần tùy ý một động tác có thể sẽ bùng nổ.

Trầm mặc một chút, Trương Tuyết Nham ngửa đầu nhìn Tống Viên.

Sắc mặt anh lạnh hơn, môi mím thành một hàng thẳng tắp, trên tóc còn dính nước chảy xuống gương mặt, cuối cùng hội tụ trên chiếc cằm trơn bóng kiên nghị, từng giọt mà dừng lại ở màu đỏ.

Lặng yên không một tiếng động.

“Anh. . .”

Đôi mắt Trương Tuyết Nham phiếm hồng. Từ trước đến nay Tống Viê đều có tư thái tiêu sái lỗi lạc, mặc dù trước đây vì để bạn gái thử nghiệm cảm giác trang điểm mà cố ý ăn mặc xấu, nhưng vẫn như cũ là dáng vẻ sạch sẽ, thanh thoát.

Trương Tuyết Nham chớp mắt, từ trong túi lấy ra chiếc khăn tay, đánh vỡ không khí trầm mặc của hai người, “Trên người của anh đều là nước, lau đi.”

Tống Viên rốt cuộc cũng buông lỏng tay, anh nhìn chằm chằm tay Trương Tuyết Nham nửa ngày, nhận lấy khăn tay ô vuông, tay kia vẫn như cũ nắm chặt tay cô, không nói một lời mà đi ra cửa, bước vào màn đêm mưa dông.

Cửa xoay tròn ở đại sảnh mơ hồ truyền đến âm thanh, “Ha, nhìn dáng vẻ hai người kia, quả thật giống vở kịch tôi yêu anh, anh không yêu tôi.”

Tống Viên chân dài người cao, mỗi một bước đi đều yêu cầu Trương Tuyết Nham đi hai bước mới đuổi kịp.

Mới vừa bước vào trong mưa, bước chân Tống Viên liền chậm lại, chờ đến khi Trương Tuyết Nham đâm vào, anh mới ôm cô, lạnh mặt cởi bỏ áo khoác trên người, che trên đầu cô.

Ôm vai cô, giống như muốn làm tư thế bắt có nhét cô vào trong xe.

Trương Tuyết Nham lột áo khoác trên đầu để trên cánh tay, Tống Viên vừa đóng xe lại, áo lông xám dính nước mưa, chỗ ướt, chỗ khô.

Trương Tuyết Nham rũ mắt xuống, cầm áo khoác trên tay đưa ra, “Quần áo của anh.”

“Như thế nào, hiện tại muốn nói chuyện cũng không dám nhìn đôi mắt anh, Trương Tuyết Nham, rốt cuộc em có bao nhiêu chột dạ.”

Lần thứ hai, Tống Viên mở miệng, âm thanh trầm xuống như cũ, ý tứ trào phúng đập vào mặt cô.

Trương Tuyết Nham nhíu mi, cô chột dạ sao? Vì sao phải chột dạ?

Cô ngẩng đầu, nhìn thẳng Tống Viên, “Tôi có cái gì phải chột dạ.”

Áo khoác trong tay buông xuống, cô không còn tâm tư cùng Tống Viên nói chuyện.

Duỗi tay mở cửa xe, “Không có việc gì, tôi đi trước.”

Tống Viên sao có thể để cô rời đi, còn không kịp đứng dậy ngăn cản, Trương Tuyết Nham đã bị anh túm chặt lại ngồi yên một chỗ, hôn, cứ như vậy mà mạnh mẽ che lấp môi cô.

Tác giả có lời muốn nói:

Trương tuyết Nham: Thực xin lỗi, chúng ta đã chia tay, thân thiết gì?

Tống Viên: A, ai đồng ý, em nói chia tay liền chia tay sao!