Chương 1.3

Tống viên bị dỗi, sờ mũi, lấy ra một cái ghế trên túi đồ của mình, “Cô ngồi một chút, còn hai tiếng nữa mới đến nơi.”

Trương Tuyết Nham mặc kệ bĩu môi lấy điện thoại ra xem tin tức.

Chờ đến khi hồi phục, cô mới đeo cặp sách lên, kéo cái vali nhấc chân đi ra ngoài.

Tống Viên đứng lên túm chặt lấy tay Trương Tuyết Nham, “Cô đi đâu?”

Trương Tuyết Nham vốn dĩ cho rằng đây sẽ là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng thật lâu về sau, cô mới biết được thì ra bọn họ cũng có một đoạn duyên phận khác.

Tống Viên đã chú ý cô từ lâu.

***

Về đến nhà, trời đã tối.

Trương Tuyết Nham giơ tay gõ cửa, âm thanh của Trương Kỳ Đông ở phía sau lưng cô vang lên, mang theo sự mệt mỏi nặng nề, “Đã trở về.”

Trương Tuyết Nham xoay người, hơi há mồm, “. . . Ba.”

Đi theo Trương Kỳ Đông đi vào phòng, “Mẹ con. . . bà ấy thế nào rồi?” cô hỏi.

“Không có việc gì.” Trương Kỳ Đông buông hộp cơm trong tay xuống, liếc nhìn cô một cái, “Không có chuyện gì lớn, bác sĩ nói mấy ngày sau có thể xuất viện.”

Không đợi Trương Tuyết Nham mở miệng, Trương Kỳ Đông lại nói: “Ăn cơm chưa, chưa ăn liền cùng ba ăn một chút, sau đó thì đến bệnh viện thăm mẹ con.”

Trương Tuyết Nham gật đầu: “Được.”

Ăn cơm xong, Trương Kỳ Đông lại thu thập quần áo đi tắm rửa, gọi Trương Tuyết Nham ra cửa.

Trương Tuyết Nham một đường nơm nớp lo sợ, sắc mặt Trương Kỳ Đông không quá thích hợp, cô thậm chí cũng không dám nói nhiều.

Đến bệnh viện, Thẩm Ngọc Mân đang nằm trên giường bệnh nhắm mắt nghỉ ngơi.

Trương Tuyết Nham tay chân nhẹ nhàng đi qua, ba năm không gặp, trong trí nhớ của cô, mẹ luôn làm dáng vẻ uy nghiêm sắp xếp mọi việc trong nhà, là người mẹ quyền lực nhưng bây giờ giống như đã giày đi rất nhiều, hai bên thái dương đã có vài sợi tóc bạc.

Trương Tuyết Nham quay đầu lại nhìn về phía Trương Kỳ Đông, người cha dịu dàng trong trí nhớ của cô cũng già rồi.

Hốc mắt phiếm hồng, Trương tuyết Nham ngồi xổm xuống mép giường nắm lấy tay Thẩm Mân Ngọc, “Mẹ.” Cô nhỏ giọng gọi.

Thẩm Ngọc Mân bỗng chốc mở mắt ra, ánh mắt nhìn Trương Tuyết Nham có chút kinh ngạc, “Sao con lại trở về?” bà cau mày hỏi.

“Con. . .” Trương Tuyết Nham vừa định nói đã bị lời Trương Kỳ Đông đánh gãy, “Tôi gọi điện thoại đến.”

Nói xong, ông lại đổ nước, đỡ Thẩm Ngọc Mân ngồi dậy, “Không phải bà nhớ con gái sao?”

“Nhưng mà tôi. . .” Thẩm Ngọc Mân nhìn Trương Kỳ Đông, nghĩ nhất định Trương Tuyết Nham đã biết bà trúng khí độc gas nên trừng mắt nhìn Trương Kỳ Đông liếc mắt một cái, vỗ tay Trương Tuyết Nham nói, “Mẹ không có việc gì, đừng nghe ba con nói bậy.”

Trương Tuyết Nham gật đầu “Vâng” một tiếng, “Con biết rồi.”

Người ở giường bên cạnh từ khi nhìn thấy Trương Tuyết Nham bước vào phòng vẫn luôn nhìn chằm chằm cô, giờ phút này rốt cuộc cũng tìm được cơ hội để xen mồm, “Cô Thẩm, đây là con gái cô sao?”

Trương Tuyết Nham nhìn qua, người đang nói chuyện với bọn họ là người phụ nữ khoảng 50 tuổi, dáng người bình thường, có chút hơi béo. Nhận thấy ánh mắt Trương Tuyết Nham đang nhìn mình, bà ấy cũng đánh giá cô lúc lâu, “Cô Thẩm, con gái cô thật sự rất đẹp.”

Thẩm Ngọc Mân xua tay cười, “Chị Lâm thật khách khí, nó cũng chỉ lớn lên không chút trở ngại, còn lại đều rối tinh rối mù.”

“Hả!?” vẻ mặt chị Lâm không đồng ý, “Tôi nhìn thấy rất tốt, còn đi học sao? Năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Có bạn trai chưa? Kết hôn rồi sao?”

Trương Tuyết Nham không nghĩ đến vừa mới gặp người nhà đã bị đặt trong trường hợp truyền thuyết như vậy,cô nhất thời ứng phó không được, cầu cứu nhìn mẹ.

“Mẹ!”

Thẩm Ngọc Mân cầm tay Trương Ngọc Nham nói, “Nào còn đi học, đã tốt nghiệp nhiều năm rồi, vẫn luôn ở bên ngoài công tác, lần đầu tiên về nhà.”

“Vậy có bạn trai chưa?” Chị Lâm lại hỏi.

Thẩm Ngọc Mân nhìn Trương Tuyết Nham, Trương Tuyết Nham có chút khó khăn.

“Cháu không ạ.” Qua lúc lâu, cô mới mở miệng.

“Vậy đúng lúc, con trai nhà hàng xóm của tôi cũng không có đối tượng, đều do chuyện công việc bận rộn, nếu không tôi giới thiệu hai nhà cho nhau gặp mặt một lần.”

“Không cần. . .”

“Được.”

Hai âm thanh cùng vang lên cùng một lúc, Trương Tuyết Nham nhìn Thẩm Ngọc Mân cười vui vẻ đồng ý, hơi há mồm, nuốt xuống lời từ chối.

Trên đường đi, Trương Kỳ Đông nói với cô, bác sĩ dặn không được kí©h thí©ɧ đến Thẩm Ngọc Mân.