Chương 1.2

Trương Tuyết Nham quay đầu lại, va đầu vào vòng tay Thẩm nữ sĩ, người đang đứng cầm thìa.

Thẩm Ngọc Mân cười lạnh, vừa nói vừa véo tai Trương Tuyết Nham, “Tự mình làm đúng không, dương đông kích tây, còn biết để mẹ rời đi, thật sự quá có tiền đồ?”

“Mẹ. . .mẹ. . .”

Trương Tuyết Nham bất ngờ thay đổi cách gọi mẹ, nhưng Thẩm Ngọc Mân là ai, vẫn luôn là người luôn kiểm soát mọi việc lớn bé trong nhà, ngay cả Trương Kỳ Đông cũng phải co rúm lại, không dám nói lời nào.

“Nói!” bà hừ một tiếng.

“Không có, không có gì.” Trương Tuyết Nham vẫy tay, hướng con mắt về phía Trương Kỳ Đông cầu cứu, vẻ mặt Trương kỳ Đông nhịn đua mà bỏ qua một bên, trên mặt viết rõ ‘Xin lỗi con gái, ba thật sự không phải không muốn giúp con, là do mẹ con quá lợi hại, ba không thể ra sức được.’

Trương Tuyết Nham nhịn không được tuyệt vọng, chỉ có thể tùy ý bị Thẩm Ngọc Mân dạy dỗ một lúc, lại đem quần áo vừa cất đi trở về vali.

Thấy dáng vẻ Thẩm Ngọc Mân càng ngày càng kém, Trương Tuyết Nham cầm vali cầu xin thương xót, “Mẹ. . mẹ. . . con xin mẹ đó, những bộ quần áo này mang đi còn sớm, cho dù con mang đi cũng không mặc, con xin mẹ đó.”

Thẩm Ngọc Mân lạnh mặt, chờ đến khi Trương Tuyết Nham nghiền ngẫm mới buông tha.

Trước khi đi, bà còn chọc vào đầu Trương Tuyết Nham, “Đừng giở trò sau lưng mẹ, còn ông nữa!” Câu cuối nhìn về phía Trương Kỳ Đông nói.

Vẻ mặt Trương Kỳ Đông vô tội, chờ đến khi Thẩm Ngọc Mân rời đi, ông mới cẩn thận đi đến bên cạnh Trương Tuyết Nham, “Con gái, ủy khuất cho con rồi.”

Trương Tuyết Nham cực kỳ tức giận mà trừng mắt nhìn chằm chằm Trương Kỳ Đông, “Ba hay gọi con là tiểu áo bông, đều nói con gái là tình nhân kiếp trước của ba, nhưng ba lại thấy chết không cứu.”

“Ba còn khong phải do không có biện pháp sao, mẹ con quá lợi hại, hơn nữa, con cũng chỉ là người tình kiếp trước của ba, mẹ con . . . cũng là người tình kiếp này của ba, kiếp trước cùng kiếp này, nhất định kiếp này quan trọng hơn, con nói đúng không!”

Trương Tuyết Nha: . . .

Ha hả?!!!

Đều nói ba con thân thiết! Nhưng ba có yêu thương con đâu!!

Trương Tuyết Nham tức giận đến nghẹn, tự mình đi ra ga tàu.

Trương Kỳ Đông đưa cô đi vào, một đường đi nhắc mãi những chuyện cần chú ý, cũng mặc kệ Trương Tuyết Nham có phản ứng hay không.

Đến nơi, Trương Kỳ Đông nhìn thoáng qua bảng hiển thị trước mặt, chỉ vào khu vực chờ phía trên rồi lại nói một tràng dài, sau đó từ đâu lấy ra mấy tờ giấy, đặt vào tay Trương Tuyết Nham, “Con lại không cho mẹ và ba đưa con đi, ba sợ con không nhớ được, cho nên đã viết những chuyện cần chú ý vào trong tờ giấy này, con nhớ chú ý xem.”

Có thể thoáng thấy có rất nhiều bạn nữ cùng người nhà đang đứng chờ xe, có lẽ họ cũng giống như cô, lần đầu tiên xa nhà để đi học.

Đôi mắt Trương Tuyết Nham đột nhiên nóng lên, cô niết chặt tờ giấy trong tay, chớp mắt nói: “Cảm ơn ba, thực xin lỗi, con vừa rồi không đúng. . .”

Lời xin lỗi còn chưa nói xong, Trương Kỳ Đông liền nhìn thoáng qua thời gian, đánh gãy lời nói tiếp theo của cô: “Ôi, đã 5 giờ chiều rồi, mẹ con ở nhà một mình ba không yên tâm, ba phải trở về nhanh một chút.”

“Đúng rồi, con vừa nói cái gì sao?” Trương Kỳ Đông ngẩng đầu nhìn Trương Tuyết Nham liếc mắt một cái hỏi.

“A!”

Trương Tuyết Nham bĩu môi, mẹ con mẹ con, cái gì cũng mẹ của con.

Vẻ mặt cô tươi cười lạnh lùng kéo lấy chiếc vali, ôm cánh tay ngồi trên vali, nâng cằm nói: “Con nói cái gì?”

“Vậy con không còn việc gì đúng không?”

“Không còn việc gì.”

“Vậy ba đi nhé?”

“Vâng.” Trương Tuyết Nham vẻ mặt lạnh nhạt.

Trương Kỳ Đông xoa đầu Trương Tuyết Nham, “Con gái, con đừng tức giận, con cũng biết mẹ con thân thể không tốt, lần đầu tiên con rời nhà, bà ấy nhất định ở nhà ôm mặt khóc, ba sợ mẹ con xảy ra chuyện.”

“Lại nói mẹ con không phải cũng bởi vì lo lắng cho con sao nên mới không đi cùng để đưa con đến trường học.”

Trương Tuyết Nham: “. . . con không muốn ba mẹ đưa con đi vì thời gian đi đường lâu, con lo lắng mẹ kiên trì không được thời gian ngồi trên xe lửa dài như vậy, không phải lo lắng bà ấy trộm khóc.”

“Cũng giống nhau mà.”

“Cảm ơn! Hẹn gặp lại ba!” Trương Tuyết Nham xoay người Trương Kỳ Đông lại, đẩy ông rời đi, “Ba có thể đi rồi.”

Chờ đến khi Trương Kỳ Đông đi xa, Trương Tuyết Nham hướng đỉnh đầu trợn mắt trắng.

“Củ cải trắng trên đất hoang mà!”

Tɧẩʍ ɖυyệt nhắn tin nói ở bên ngoài chờ cô, cô liền lôi kéo vali ra bên ngoài, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng cười.

Trương Tuyết Nham quay đầu, là một chàng trai trẻ tuổi, ăn mặc đơn giản, sơ mi trắng cùng quần jean, trong tay cầm một quyển sách rất dày, tay rất lớn, đốt ngón tay thon dài, móng tay cắt tỉa sạch sẽ.

Phát hiện chính mình tự nhiên cười, anh đột nhiên khép sách lại, ngẩng đầu lên nhìn Trương Tuyết Nham, ánh mắt ngăm đen sáng ngời, “Xin lỗi, tôi không cố ý cười, thật sự hai người. . .”

Anh mất tự nhiên sờ soạng cái mũi, trên mặt ý cười không dứt, “Hai người. . . thật thú vị.”

Trương Tuyết Nham yên lặng nhìn chàng trai, một đầu tóc đen ôm sát đầu, lông mày ấm áp, giọng nói lễ phép, áo sơ mi trắng cùng quần jean, vừa thấy chính là loại hình tượng tiêu chuẩn hoàng tử của thanh xuân vườn trường.

Lớn lên đẹp trai thật ghê gớm, không biết tại sao trong lòng cô có chút khó chịu.

Cô trợn mắt trắng, “Ồ, cho nên tôi phải cảm ơn anh chưa thấy qua tình yêu của ba mẹ, coi con cái như không khí!”