Chương 1.1: Lần đầu tiên gặp nhau

Lúc nhận được điện thoại của Trương Kỳ Đông, Trương Tuyết Nham còn đang cắn bút trầm tư suy nghĩ nội dung muốn công bố với công chúng vào ngày mai.

Cô không chút để ý mà nhận điện thoại cùng Trương Kỳ Đông nói chuyện: “Dạ, ba.”

Trong điện thoại, thanh âm của Trương Kỳ Đông có chút mệt mỏi: “Tuyết Nham, năm nay con có về nhà ăn tết không?”

Bút cắn trong miệng kêu rắc một tiếng, Trương Tuyết Nham nhặt bút bị rơi xuống, rũ đôi mắt nhìn chỗ bị cô cắn kia, ngón tay ở chỗ đó cọ sát: “. . . Con năm nay. . . công ty có danh sách phái người khác ra nước ngoài, con. . .”

“Không thể trở về nhà đúng không?” Trương Kỳ Đông đánh gãy lời nói tiếp theo của Trương Tuyết Nham, thanh âm rõ ràng thấp xuống. Ngừng trong chốc lát, lại mở miệng như đang cố gắng kìm nén cơn tức giận: “Con biết mấy năm nay con chưa về nhà sao? Mẹ con tối qua trúng độc khí gas thiếu chút nữa thì đi rồi, con muốn đến lúc nào mới chịu về nhà, đến khi ba và mẹ con đều chết sao?”

Nói xong, Trương Kỳ Đông trực tiếp cúp máy.

Trương Tuyết Nham tay chân lạnh lẽo. Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên Trương Kỳ Đông dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với cô.

“Mẹ. . .”

Nghĩ đến khả năng Thẩm Ngọc Mân bị trúng khí độc gas, sao có thể?

Trương Tuyết Nham lấy di động nhanh chóng gọi lại, Trương Kỳ Đông không nhận, treo máy.

Mấy nhân viên đang làm việc ở đại sảnh trước sau đều ầm ĩ, Trương Tuyết Nham lần đầu tiên cảm thấy âm thanh ồn ào đó càng ngày càng xa cô.

Trước mắt người qua lại dần dần không còn thấy rõ nữa, tầm mắt không còn tập trung, bên tai chỉ còn tiếng kêu vo ve.

Không biết ai đi qua gõ xuống bàn của Trương Tuyết Nham, “Đang nghĩ gì, nếu bị phát hiện ra sẽ xui xẻo đấy.”

Trương Tuyết Nham ngơ ngác ngẩng đầu lên, giây tiếp theo, cô ấy đứng dậy chạy nhanh đến phòng giám đốc.

Chờ đến khi ra ngoài, biểu hiện của Trương Tuyết Nham đã khôi phục lại bình thường.

Cô đi thu dọn đồ đạc, đợi đến khi giám đốc kiểm tra thông tin trên máy tính và lịch làm việc hàng ngày của cô mới bàn giao công việc cho đồng nghiệp khác.

Trở về nhà, Trương Tuyết Nham bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Cho đến khi lên máy bay, cô vẫn không thể tin được mình lại quay về nước bằng cách như thế này.

Cô trốn đi 3 năm, trốn Tống Viên 3 năm rồi. . .

Lần này quay về, nhất định sẽ phải gặp lại anh.

***

Kỳ thi đại học năm ấy, Trương Tuyết Nham trốn ba mẹ lén đăng ký trường đại học C xa xôi ngàn dặm, từ phương nam chạy đến phương bắc của đất nước.

Trước khi khai giảng, Trương Tuyết Nham từ chối yêu cầu của ba mẹ muốn đưa cô đi học, thể son sắt rằng mình nhất định có thể tự đi được.

Thẩm Ngọc Mân không yên tâm, thẳng đến lúc trước khi đi vẫn còn nhét quần áo bông vào trong hành lý của Trương Tuyết Nham, sợ cô mang thiếu đồ mùa đông.

Trường Tuyết Nham không chịu được, dứt khoát lấy cớ muốn ăn cơm rời sự chú ý của Thẩm nữ sĩ, sau đó trộm nhét lại đống quần áo đó vào tủ.

Rõ ràng dự báo thời tiết nói bên kia không lạnh, còn một hai phải nhét nhiều quần áo như vậy, hơn nữa còn là quần áo đã lâu không mặc, thật sự quá đau đầu.

Vùng Đông Bắc cũng không có mùa đông quanh năm, Trương Thuyết Nham thật sự không biết mẹ mình lấy ở đâu tin tức nơi đó rất lạnh, hận không thể mang hết áo bông cho cô.

Chỉ là . . . quả thật khiến người khác dở khóc dở cười.

Nhưng trên có thượng sách, dưới có hạ sách.

Một lần nữa thu dọn xong đồ còn lại, Trương Tuyết Nham đã xách thử và cảm thấy có thể cầm nó dễ dàng.

Nhìn thấy ba đứng bên ngoài, cô chắp tay sau lưng nhảy lên lưng Trương Kỳ Đông từ phía sau, “Ba, chuyện vừa rồi không được cùng mẹ nói ra, làm ơn nha ba.”

Trương Tuyết Đông vẻ mặt cưng chiều nói, “Trước đây ghét bỏ quần áo cũ khó coi đúng không, nhưng bên kia rất lạnh, trước tiên con cứ mang theo, về sau tìm thời gian lại đi mua.”

“Nhưng nó nặng!” Trương Tuyết Nham bĩu môi, “Con có thể tự mua ngay sau khi đến đó.”

“Con nha!” Trương Kỳ Đông lắc đầu, đang muốn nói gì đó bỗng nhiên Thẩm nữ sĩ xuất hiện trừng mắt nhìn ông.