Trương Tuyết Nham không biết rốt cuộc cảm giác bây giờ là như thế nào.
Khi nụ hôn lạnh lùng của Tống Viên rơi xuống, đầu tiên cô từ chối, tiếp theo lại sinh ra cảm giác thỏa mãn quỷ dị.
Cảm giác thật quen thuộc cũng thật hoài niệm, cô thậm chí còn cảm nhận được bản thân đang hòa tan dưới môi lưỡi của Tống Viên.
Hoảng sợ vì mất kiểm soát, Trương Tuyết Nham cố gắng vùng vẫy thoát ra.
Nhưng Tống Viên quá hiểu cô, anh quen thuộc với từng điểm mẫn cảm trên cơ thể cô, thậm chí còn không cần dùng sức, anh nhẹ nhàng xoa sau đầu cô, Trương Tuyết Nham lập tức vứt bỏ áo giáp, toàn bộ cơ thể đều mềm nhũn.
Trương Tuyết Nham không biết Tống Viên đã hôn cô bao lâu, cô chỉ nhớ rõ lúc đầu anh chỉ đơn giản cắn xé môi cô cho đến khi đưa đầu lưỡi vào miệng cô để khıêυ khí©h, sau đó mυ"ŧ đầu lưỡi cô, vừa cắn vừa mυ"ŧ.
Không giống như những nụ hôn mang sự nhẹ nhàng trước đây, lần này, điên cuồng mà tùy ý, anh mang trong mình những suy nghĩ trào dâng cùng với lòng căm thù kéo dài.
Thù hận?
Trương Tuyết Nham cảm nhận được thứ gì đó mà hoảng sợ.
Cô mở mắt giãy dụa, Tống Viên lại một lần nữa giam cầm cô, sức lực lớn đến nỗi muốn bóp nát toàn bộ xương cốt của cô.
Anh đè lên Trương Tuyết Nham, đưa tay trái để ở sau đầu cô cố gắng làm cô bình tĩnh. Cơ thể Trương Tuyết Nham thành thật mềm nhũn trở lại, nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo như trước.
Cô không thể thoát ra liền bắt đầu thử nói chuyện, “Tống Viên, anh thả…Ưm…”
Tống Viên không chút khách khí mà cắn đầu lưỡi cô một cái, không muốn nghe Trương Tuyết Nham nói chuyện, anh trực tiếp đem cô đè ở ghế sau, điên cuồng khıêυ khí©h cô.
Quả thật giống một bữa tiệc hôn.
Tống Viên phát điên rồi.
Cô chưa từng gặp qua một Tống Viên như vậy.
Trương Tuyết Nham thậm chí còn không nhớ rõ mình hôn lại từ khi nào, Tống Viên hôn rất mãnh liệt, dồn dập, điên cuồng nhưng lại dịu dàng, ngọt ngào, thậm chí còn mang theo mùi thuốc lá.
Không khó ngửi, mà rất quyến rũ.
Rõ ràng cô là người ghét thuốc lá nhất, nhưng lại nghiện hương vị của Tống Viên.
Trương Tuyết Nham trầm mặc nhắm mắt lại, tỉnh lại đi, năm đó người này đã vứt bỏ cô trước! Nhưng rõ ràng đã qua nhiều năm, cơ thể cô vẫn thành thật nói cho cô biết, cô nhớ Tống Viên, nhớ người đàn ông đang điên cuồng hôn mình, nhớ đến phát điên.
Cô biết, cô không thể thoát khỏi ma chướng của Tống Viên. Nhưng cô lại hận, hận bản thân không thể khống chế được mà nhớ anh.