Chương 8: Ở chung

Sắp đến giờ tan làm, Kiều Kỳ vội vàng làm xong hết việc.

Trong mấy sản phẩm mới về có một chiếc đồng hồ đeo tay mà khi Kiều Kỳ xem kế hoạch tuyên truyền cũng rất thích, cá nhân anh cảm thấy so với dòng sản phẩm trung tâm của bộ sưu tập lần này thì chiếc đồng hồ này có vẻ đẹp mắt hơn, giá cả của đồng hồ đeo tay ở TL đều thuộc dạng tầm trung, nhân viên bọn họ còn được giảm giá nội bộ, Kiều Kỳ chuẩn bị xa xỉ một lần mua cho mình một chiếc đồng hồ.

Vào lúc này anh lại thay đổi ý định, anh còn nhớ lúc trước nhìn thấy A Hiên trên bìa tạp chí, dáng vẻ lúc ấy đang mang một chiếc đồng hồ kinh điển của TL, bây giờ cả người A Hiên chỉ đơn giản mặc áo thun quần jean, ngay cả những thứ giống như đồ trang sức cũng không có.

Kiều Kỳ cảm thấy trong lòng âm thầm đau nhói, thật muốn lấy thứ tốt nhất của mình cũng dâng tặng cho cậu ấy.

Lúc tan làm trở về nha, trong tay Kiều Kỳ nhiều hơn một chiếc túi TL.

Khi vào nhà, cơm tối đã làm xong, chàng đẹp trai mặc tạp dề đang đem thức ăn ra bày lên bàn, Kiều Kỳ tràn đầy cảm giác hạnh phúc đi rửa tay, trước khi ăn cơm đem túi giấy đưa cho A Hiên, “Tặng cho cậu nè.”

A Hiên mở túi ra, lấy cái hộp ở bên trong, nhìn thấy cái đồng hồ kia thì lông mày giật một cái, cậu đưa mắt nhìn về phía Kiều Kỳ, hỏi, “Anh thích chiếc đồng hồ này?”

Kiều Kỳ gật đầu, “Không phải vì giá cả, tôi chỉ cảm giác rằng cái đồng hồ này đẹp hơn dòng sản phẩm trung tâm của bộ sưu tập kì này, lúc chưa nhìn thấy ngoài đời thật cũng đã rất thích.”

Vẻ mặt A Hiên bây giờ so với hồi nãy thả lỏng hơn một chút, cậu cong cong khóe miệng, hiếm khi nở nụ cười.

Kiều Kỳ dè đặt hỏi, “Cậu thích không?”

A Hiên gật đầu, “Tất nhiên rồi.”

“Vậy tôi đeo giúp cậu.” Kiều Kỳ tiến tới.

A Hiên dùng cánh tay cản anh một chút, “Để tôi tự đeo.”

Kiều Kỳ có chút thất vọng, nhưng mà thấy cậu đeo quà tặng của anh dành cho cậu vẫn rất là vui vẻ.

Thật ra thì anh rất là nhức nhối, anh đã nhớ thương chiếc đồng này rất lâu rồi, bây giờ nhìn A Hiên đeo nó, đẹp trai ngất trời, trong lòng rất là vui vẻ, tuy nhiên cũng len lén suy nghĩ, A Hiên là ma, khi ra khỏi nhà cũng không cần sửa soạn gì nhiều, đợi hôm nào mình cần phải họp mặt hay hội nghị gì gì đó, đến lúc đó mượn đeo cũng được, coi như là trông coi dùm A Hiên.

Nghĩ như vậy, liền không cảm thấy đau đớn nữa, nhìn A Hiên đeo đồng hồ cũng cảm thấy thuận mắt hơn.

Thức ăn trên bàn cơm quả thực là sắc hương vị mỹ, so với tay nghề của Kiều Kỳ tốt hơn không ít, Kiều Kỳ bởi vì cha mẹ mất sớm, năng lực tự sinh hoạt rất mạnh, nhưng A Hiên so với anh còn lợi hại hơn, thức ăn làm ra nhất định vượt qua tiêu chuẩn đầu bếp năm sao của nhà hàng, hơn nữa phòng bếp sau khi sử dụng được dọn dẹp rất sạch sẽ, bồn nước sạch đến nỗi có thể soi gương.

Chờ cơm nước xong xuôi, Kiều Kỳ tự giác đi thu dọn bát đũa rồi rửa chén. Một nhà hai người, một người phụ trách nấu cơm, một người khác phụ trách rửa chén, đây chính là lý tưởng sống của Kiều Kỳ.

Thu dọn xong, Kiều Kỳ cắt trái cây cho A Hiên đang ở phòng khách xem ti vi, A Hiên dùng nĩa ghim một miếng dưa hấu cho vào trong miệng mình, màu nước cái cây đỏ đỏ nhàn nhạt vương ở bên mép, bị cậu vươn lưỡi liếʍ một cái.

Kiều Kỳ nhìn thẳng ánh mắt, A Hiên quay đầu nhìn anh, “Còn tức giận không?”

Kiều Kỳ sững sốt một chút, bây giờ mới hiểu được bữa ăn sáng và bữa tối hôm nay là đối phương muốn lấy lòng mình, trong lòng như muốn tan chảy, cảm giác hạnh phúc thỏa mãn tràn về.

Kiều Kỳ gật đầu mạnh, xong rồi lại lắc đầu, “Tôi có nhỏ nhen như vậy đâu, tối hôm qua không có giận.”

A Hiên gật đầu, “Ờm, vậy thì tốt rồi.”

Quả nhiên, sáng hôm sau, khi Kiều Kỳ thức dậy thì bữa sáng cũng chẳng buồn xuất hiện nữa.

A Hiên ngồi trên ghế salon đang xem bản tin buổi sáng, Kiều Kỳ với cái đầu như ổ gà đi vào phòng vệ sinh, rửa mặt xong mới đi ra, A Hiên lập tức nói với anh, “Tôi đói.”

Kiều Kỳ không tức cũng không cảm thấy khổ, trái lại vui tươi hớn hở nói, ” Chờ, mười phút là có liền.”

Kiều Kỳ nướng bốn lát bánh mì lúa mạch, chiên trứng gà với chân giò hun khói, cắt hai miếng phô mai, rửa sạch một ít rau diếp cá, lại dùng lò vi sóng hâm nóng hai ly sữa bò, bữa sáng đơn giản cứ thế được bày biện trên bàn.

Cũng may A Hiên không kén ăn, bữa sáng đơn giản là thế, nhưng khi cậu ăn lại mang đến cho người ta cảm giác cậu đang dùng bữa ở một nhà hàng kiểu Âu đẳng cấp năm sao. Kiều Kỳ có lòng hỏi cậu thích ăn cái gì, lại lo lắng gợi lại những chuyện đau lòng lúc cậu còn sống, đành phải bỏ ý định đó đi.

Cứ như vậy, A Hiên ở lại nhà Kiều Kỳ.

Lúc thân nhau hơn một chút, Kiều Kỳ cũng hỏi thử A Hiên chuyện lúc hai người mới gặp nhau, A Hiên nghiêng đầu đầu nhìn anh, “Anh nói gì? Tôi đuổi gϊếŧ một người toàn thân đầy máu, tên đó còn bò đi trên mặt đất?”

Kiều Kỳ gật đầu, “Đúng đúng, cậu biết không, lúc ấy cậu làm tôi sợ muốn chết.”

A Hiên nhún vai một cái, “Không thể nào, tôi chưa làm chuyện đấy bao giờ.”

Kiều Kỳ trợn mắt hốc mồm, “Hả? Chính mắt tôi nhìn thấy…”

A hiên không kiên nhẫn cầm sách trở về phòng, “Chắc là anh nằm mơ ở đâu rồi đấy!”

Kiều Kỳ bắt đầu không hiểu rõ đoạn ký ức kia của mình rốt cuộc là có thật hay là cảnh trong mơ, không thể làm gì khác hơn là dẹp chuyện này sang một bên.

Sau đó, Kiều Kỳ lại hỏi về lần gặp nhau trong rạp chiếu phim, A Hiên “chậc” một cái, trả lời, “Đúng lúc tôi đi ngang qua cửa rạp chiếu phim thì thấy anh, nên muốn đi dọa anh chơi vậy thôi.”

Con ngươi Kiều Kỳ trừng to, “Cậu thật sự chỉ muốn trêu tôi thôi á hả?”

A Hiên quay đầu nhìn anh, “Không được à?”

Kiều Kỳ nhìn cậu, đoán chừng cậu có thể trở mặt bất cứ lúc nào, cắn răng gật đầu, “Được, tôi rất vui.”

“Vậy… ở hội nghị lần đó, cậu vô tận phòng tìm tôi, cũng chỉ vì muốn trêu tôi?” Kiều Kỳ chưa từ bỏ ý định lại hỏi.

Lúc này A Hiên ngay miệng cũng chả buồn mở, chỉ nhìn anh, Kiều Kỳ giơ tay chịu thua, “Được, tôi biết rồi, chỉ cần ngài vui vẻ là được rồi lão gia à.”

Ở chung được một khoảng thời gian, Kiều Kỳ phát hiện A Hiên là một người cực kì khó tính, ví dụ như khi nhà cửa hơi bừa bộn bẩn thỉu một chút, thì cậu chẳng nói chẳng rằng, cũng không thèm làm loạn lên, chỉ trưng ra bộ dáng cau mày không vui suốt cả ngày, cho đến tận khi Kiều Kỳ hiểu ý, vội vội vàng vàng thu dọn thật sạch đến mức không còn một hạt bụi thì hai hàng lông mày mới trở về với vị trí vốn có của nó.

Tài nghệ nấu cơm của Kiều Kỳ tương đối tốt, trình độ ở mức ăn được, thời gian đầu A Hiên còn cho xíu mặt mũi, ăn thật nhiều, nhưng sau một khoảng thời gian, sẽ nhìn ra rõ ràng rằng cậu không thích, cậu cũng chẳng nói thẳng ra là mình không nuốt trôi, chỉ là vừa ngồi vào bàn cơm thì thở dài, làm cho hứng thú ăn uống của Kiều Kỳ bốc hơi trong nháy mắt, nếu không phải vì cái mã đẹp trai của “bé” ma này, Kiều Kỳ đã lật bàn từ lâu xem coi cậu có muốn ăn hay không.

Trước giờ Kiều Kỳ vốn luôn khoan dung với trai đẹp, tựa như khi đối xử với Tống Trí Thịnh, Kiều Kỳ cũng chưa một lần trở mặt, A Hiên so với Tống Trí Thịnh đẹp trai hơn gấp trăm lần, trong lòng Kiều Kỳ có tức cỡ nào, nhìn gương mặt của cậu xong cũng đều tan biến thành mây khói, cho dù có một ngày A Hiên nói lười ăn cơm cần anh đút ăn, để được nhìn thấy khuôn mặt này mỗi ngày thì Kiều Kỳ cũng có thể làm được.

Cho nên, để làm cho tâm tình anh đẹp trai tốt hơn một chút, Kiều Kỳ liền đưa ra một đề nghị, nói muốn học nấu ăn cùng A Hiên, như vậy thì sau này mỗi ngày đều có thể làm đồ ăn ngon cho cậu, không nghĩ tới A Hiên lập tức từ chối, Kiều Kỳ đột nhiên bắt đầu nghi ngờ rốt cuộc A Hiên có thể nấu cơm hay không, bởi vì lần duy nhất cậu nấu cơm đó phòng bếp không giống như đã được sử dụng qua, chẳng lẽ A Hiên gọi đồ ăn bên ngoài? Nhưng cậu làm gì có tiền? Ngay cả điện thoại di động cũng không có thì gọi bằng cách nào?

Công việc ban ngày của Kiều Kỳ khá là vất vả, thỉnh thoảng thường phải làm thêm ca tối, về nhà cũng đã hơn mười giờ, đã vậy còn phải nhìn sắc mặt người khác, cuộc sống trải qua tương đối bực bội, nhưng khi nhìn thấy A Hiên mặt không cảm xúc ngồi trên sa lông xem ti vi, anh lại nghĩ, cậu đẹp trai này cũng thật đáng thương, tuổi còn trẻ đã mất mạng, không nơi trú ngụ nên mới lưu lạc đến nhà anh, so với mình còn thảm hơn nhiều.

Bình thường cả buổi sáng anh đều ra ngoài, mặc dù công việc mệt mỏi, nhưng lẻ loi một mình ở nhà càng khó chịu hơn, trong lòng Kiều Kỳ lại bắt đầu thấy đau, anh cắn răng, ngày thứ hai đến một cửa hàng chuyên bán điện thoại di động mua một chiếc điện thoại quả táo đời mới nhất, tiêu hơn một vạn nhân dân tệ, là loại có cấu hình tốt nhất, bản thân anh còn đang dùng 7plus, làm rơi làm rớt nhiều lần, vó ngoài ít nhiều cũng có chút lồi lõm trầy xước.

Kiều Kỳ hai tay dâng lên điện thoại di động quý giá cho A Hiên, A Hiên cầm lên đùa nghịch vài cái, nói với anh, “Tôi còn cần máy vi tính.”

Kiều Kỳ nói, “Vậy mượn của tôi mà xài.”

A hiên ngẩng đầu nhìn hắn, “Kể cả buổi tối?”

Kiều Kỳ không thể rời xa “Thế giới thất lạc”, cắn răng nói, “Để tôi mua cho cậu!”

Nghe vậy, A Hiên cười một chút, rất đẹp mắt, Kiều Kỳ cảm thấy rất hài lòng.

Không tới hai ngày, Kiều Kỳ liền mang máy tính mới mua về, anh mua cho A Hiên một chiếc máy tính để bàn, một người trong nhà có máy tính xách tay, không cần phải mua nữa, hơn nữa, giá một chiếc máy tính để bàn cũng tương đối dễ chịu, dạo này Kiều Kỳ tiêu tiền hơi bị nhiều, có chút nghèo túng.

Cũng may A Hiên không so đo, trợ giúp Kiều Kỳ lắp đặt máy tính trong phòng ngủ phụ, sau khi thành công khởi động máy móc, A Hiên còn hỏi Kiều Kỳ gần đây có mệt hay không, Kiều Kỳ hấp tấp nói không mệt, vẫn ổn, sau đó cảm động đến mức tan chảy, hối hận vì đã không mua cho cậu một cái laptop ngon nghẻ, âm thầm thề ở trong lòng, sau này có tiền rồi chắc chắn sẽ bồi thường cho cậu.

Cơm nước buổi tối xong xuôi, A Hiên một mình ở trong phòng chơi máy tính, đóng cửa cẩn thận, Kiều Kỳ cảm thấy nhàm chán, bèn trở về phòng mình mở máy tính xách tay lên chơi game.

Đoạn thời gian vừa rồi anh không vào game, mới vừa log vào liền phát hiện Vân Trúc cũng đang online, anh vội vàng chạy tới gửi cho đối phương một cái icon nhếch miệng nhe răng cười, Vân trúc gửi lại cho anh một cái icon hút thuốc lá, hai người lại cùng nhau vượt phụ bản.

Kiều Kỳ chat trong khung thoại, “Chồng à, mấy hôm nay không gặp, nhớ anh muốn chết.”

Vân Trúc gửi một cái biểu cảm ‘hôn hôn’ cho anh, sau đó gửi cho anh một cái toạ độ, “Tới đây, có đồ ngon.”

Kiều Kỳ nhìn, phát hiện đây là đại sảnh nhiệm vụ, bình thường chuyên dùng để giao nhiệm vụ và phát thưởng cho người chơi, còn là chỗ cung cấp tin tức, thỉnh thoảng sẽ triển lãm một vài thứ, đương nhiên là có thu phí.

Game bây giờ kích nạp điên cuồng, Kiều Kỳ tự nhận là mình đã rất khắc chế rồi, mà vẫn tốn ít nhất một vạn, đương nhiên là tiêu ít như thế cũng là vì Vân Trúc mua đồ cho anh, xếp hạng của anh chồng Vân Trúc của anh chưa bao giờ dưới top 3, gần như là dựa vào tiền để leo lên.

Toạ độ Vân Trúc phát cho anh đang toả sáng, điều này chứng tỏ anh chỉ cần nhấp vào toạ độ này là có thể truyền tống tới đó ngay lập tức, cái này cũng thu phí, hai tệ một lần, không đắt nhưng từ chỗ các phó bản đi tới đại sảnh nhiệm vụ cũng không xa, người chịu tiêu tiền như thế cũng không nhiều.

Kiều Kỳ đi vào đại sảnh, lập tức nhìn thấy một người tiên y nộ mã, quầng sáng vàng rực rỡ dưới chân chiếu thẳng vào mắt, Kiều Kỳ chạy qua đó, bị Vân Trúc kéo tay lên ngựa.

Ngựa chạy như bay ra ngoài, phía sau để lại một loạt hiệu ứng đặc biệt cần phải tốn tiền mới có.

Kiều Kỳ ra vẻ kệch cỡm nói, “Trúc cưa, chúng ta đi đâu thế?”

Vân Trúc dường như rất vừa lòng với cái xưng hô này, nói, “Đi shopping.”

Hai người đi trên hành lang, hướng đến đại sảnh mới mở, cưỡi ngựa vọt thẳng vào sảnh triển lãm, trước mắt Kiều Kỳ sáng ngời, “Quào quao.”

Vân Trúc hào khí nói, “Tuỳ ý chọn, anh quẹt thẻ.”

Đôi mắt Kiều Kỳ hoa lên, trò chơi này vì tăng cảm giác chân thật, những sản phẩm cần tiêu tiền thật cũng làm cho giống hệt như bên ngoài, sảnh triển lãm vừa mới đổi một đợt hàng triển lãm mới, bây giờ trưng bày toàn những thứ liên quan đến trò chơi, còn có một thiết bị phần cứng mới được công bố.

Kiều Kỳ thấy kính VR mới xem trên tin tức, lập tức sáng ngời, anh nhảy từ trên ngựa xuống chạy qua nhìn kỹ, bên cạnh quầy còn có các tham số của thiết bị.

Kiều Kỳ nhìn mà nước miếng muốn chảy ra luôn, một bộ thiết bị này từ trên xuống dưới cần hơn ba vạn, có bộ thiết bị này thì sẽ thể nghiệm được trò chơi theo một cách hoàn toàn khác, cảm giác chân thật đó thì đúng là chuẩn cmnr.

Vân Trúc cũng nhảy xuống ngựa, đứng cạnh anh, “Thích cái này à?”

Kiều Kỳ gật đầu, lại lắc đầu, đúng là quá đắt, “Em đi xem cái khác vậy.”

Vân Trúc vung tay lên, một NPC mặc đồ như người phục vụ chạy tới, “Lấy bộ này.”

Kiều Kỳ nhanh chóng từ chối, “Đừng, quá đắt …”

Vân Trúc tỏ vẻ như bá đạo tổng tài, duỗi tay ôm mặt anh, “Anh rất vui khi được tiêu tiền vì em, ngoan, nghe lời.”

Kiều Kỳ điều khiển nhân vật vặn vẹo, “Trúc cưa, thế này không ổn lắm đâu …”

Vân Trúc không cho phép từ chối nói, “Không có gì là không được, đưa địa chỉ cho hắn, gửi thẳng đên nhà em.”

Kiều Kỳ ỡm ờ viết địa chỉ cho NPC, khi điền đơn hàng, Vân Trúc điều khiển nhân vật xem mấy thứ xung quanh đó, chờ Kiều Kỳ điền xong thì tiện đường nhìn thoáng qua một chút, bởi vì hắn là người trả tiền cho nên thông tin của hai người đều phải cung cấp cho NPC.

Vân Trúc vừa nhìn lướt qua, nhân vật đột nhiên không động đậy, Kiều Kỳ không để ý, đang vui vẻ phấn chấn nói chuyện với NPC, “Tốt nhất là gửi bằng Thuận Phong, tốc độ rất nhanh, một hai ngày là tới rồi.”

Mua đồ xong, Kiều Kỳ muốn nhờ Vân Trúc đi đánh phó bản mà mình đang kẹt, ai ngờ nói cả buổi mà Vân Trúc không trả lời, Kiều Kỳ cho rằng có thể bên ngoài hắn đang bận, hoặc là đi toilet gì đấy, cho nên vừa đi lại vừa chờ hắn ở bên cạnh.

Đợi chừng năm, sáu phút mà đối phương không phản ứng gì, ngay khi Kiều Kỳ định gõ hắn thì có người gõ cữa, Kiều Kỳ sửng sốt một lúc mới phản ứng lại rằng đây là tiếng đập cửa thật, mà không phải là âm thanh trong trò chơi.

Lúc này có người gõ cửa thì chỉ có thể là A Hiên, Kiều Kỳ xỏ dép lê chạy ra mở cửa.

Gương mặt soái khí bức người của A Hiên xuất hiện sau cánh cửa, ánh mắt cậu ta phức tạp nhìn chằm chằm Kiều Kỳ, Kiều Kỳ nhẹ giọng hỏi, “Sao vậy? Khát nước à? Hay là muốn ăn gì đó?”

A Hiên đứng cả buổi không nói chuyện, chỉ nhìn anh từ trên xuống dưới, trong mắt khó tránh khỏi vẻ ghét bỏ.

Kiều Kỳ cúi đầu nhìn người mình, anh đưa áo ngủ tơ tằm của mình cho A Hiên mặc, sau đó lại còn mua đồ ở nhà và đồ mặc ra ngoài cho cậu ta, nhưng dường như A Hiên rất thích bộ đồ ngủ kia, vẫn không buồn trả lại cho anh, Kiều Kỳ ở nhà, ngoại trừ bộ kia thì không còn bộ đồ nào tốt cả.

Bây giờ trời nóng, trên người anh mặt một cái áo oversize màu vàng đất, nửa người dưới mặc quần đùi sọc, đều là mua lúc Uniqlo giảm giá, vừa rẻ vừa dễ mặc, dưới chân là đôi dép lê mua hai mươi nhân dân tệ hồi đi Thái Lan với công ty, lấy về làm dép mang trong nhà, vừa mát vừa thoải mái.

Kiều Kỳ biết mình mặc đồ nhất định không thể nói là đẹp, nhưng cũng không khó coi đến nỗi làm cho A Hiên phải chạy từ phòng cậu ta sang để khinh bỉ mình.

Kiều Kỳ vừa định mở miệng hỏi thì A Hiên mở lời trước, “Không có gì, anh tiếp tục chơi đi.”

Nói xong, A Hiên xoay người đi, để lại Kiều Kỳ với vẻ mặt khó hiểu đứng sững sờ tại chỗ.

Kiều Kỳ đóng cửa phòng, nhìn giao diện trò chơi thì Vân Trúc đã offline, trước khi off chỉ để lại một câu, “Đau đầu, off trước đây.”