Chương 7 : Về cùng một nhà

Sau đó hai người cũng không nói thêm gì nữa, đèn cảm ứng một lần nữa lại tắt.

Trong bóng tối, Kiều Kỳ cắn chặt răng, bước đến một bước nhỏ, anh nghe thấy chính mình nhỏ giọng nói, “Nếu cậu không có chỗ ở, thế thì đến nhà tôi đi.”

Nói xong lời này, Kiều Kỳ di chuyển, thử thăm dò bước đến phía trước một chút, cứ như đang cẩn thận tiếp cận động vật nhỏ lưu lạc ven đường, vừa sợ dọa đến cậu vừa sợ thương tổn cậu, càng sợ cậu nghe xong sẽ quay người rời đi, không cho bản thân mình một cơ hội ào. Đương nhiên cũng sợ cậu không hiểu ý tốt của mình rồi khiến bản thân bị tổn thương.

Thật lâu sau, trong bóng tối, Kiều Kỳ nghe thấy đối diện truyền đến một tiếng nhẹ nhàng :“Được”.

Kiều Kỳ nhịn không được cúi đầu cười.

Vào nhà, Kiều Kỳ nói với người đi theo phía sau: “Phòng ngủ phụ vừa lúc không ai dùng, cậu có thể ở lại đây, đi vào tắm rửa rồi mặc tạm quần áo của tôi. Chờ ngày con mai tôi cho…mua cho cậu bộ mới.”

Kiều Kỳ mở phòng ngủ phụ cho cậu xem, con ma liền đi vào đánh giá căn phòng, gật gật đầu, nhìn dáng vẻ xem chừng khá vừa lòng, sau đó ngồi trên giường, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Kiều Kỳ.

Kiều Kỳ bị ánh mắt nhìn chăm chú, đột nhiên cảm giác có chút co quắp, tay chân có chút luống cuống, nói: “Tôi…… Tôi đi tắm thay quần áo, vừa có rồi có uống chút rượu…”

Lần trước gặp mặt, anh nhớ rõ con con ma này thúc giục anh tắm rửa, xem ra là không thích mùi rượu.

Anh không chờ đối phương phản ứng, liền chạy nhanh vào phòng tắm, thay quần áo. Rồi đi xuống phòng bếp nấu chén mì, đặt trên bàn rồi mới đi gõ cửa phòng ngủ phụ.

Cửa mở, xuất hiện một gương mặt đẹp đến mức khiến người nhìn không thở được, Kiều Kỳ hít một hơi thật sâu, áp xuống tâm tình đang dao dộng, mở miệng nói, “Tôi nấu mì, cậu…… Có thể ăn được không?”

Con con ma gật gật đầu, Kiều Kỳ dẫn cậu ngồi vào bàn ăn, trên bàn đặt hai bát mì trong mâm.

Kiều Kỳ không ngồi xuống, anh ở trong phòng lục tung cũng không tìm được đồ vật muốn tìm. Cuối cùng xấu hổ, lấy từ trong túi ra điếu thuốc, nói: “Thật sự tôi tìm không thấy, lấy cái này thay thế hẳn cũng được nhỉ.”

Ngồi trước bàn ăn, con con ma có chút nghi hoặc nhìn Kiêu Kỳ, liền thấy anh từ trên khay cầm lấy một bát mì, đem điếu thuốc cắm vào mặt trong của bát.

Trong phòng an tĩnh một lúc, Kiều Kỳ cười lấy lòng, hỏi:

“Cậu ăn cho no đi, tôi cũng ăn đây.”

Kiều Kỳ ngồi vào bàn ăn, duỗi tay định cầm bát mì còn lại. Đúng lúc này, một đôi tay khác duỗi ra, động tác nhanh chóng đem bát mì anh định lấy cầm đi.

Kiều Kỳ sửng sốt một chút, thấy con con ma cầm chiếc đũa cúi đầu ăn mì, xem ra là cậu cũng đang đói bụng thật. Động tác tuy rằng tao nhã nhưng tốc độ không hề chậm. Chiếc đũa hạ xuống khiến chén mì hết một nửa.

“Không…… Không phải……” Kiều Kỳ không kịp load: “Bát mì này không phải của cậu…….”

Con con ma ngẩng đầu, đôi mắt xinh đẹp liếc anh một cái, giơ tay rút điếu thuốc trong bát mì, hung hăng lấy ra. Sau đó ấn xuống gạt tàn, nhàn nhạt nói:

“Tôi không thích mùi khói.”

Sau đó nhìn Kiêu Kỳ ra hiệu: “Ăn cơm.”

Kiều Kỳ sửng sốt, động tác của con con ma này thật đẹp trai, anh mơ mơ màng màng cầm bát mì rồi ăn.

Ăn xong, con con ma còn giúp anh thu dọn bát đũa. Sau đó ngồi ở bàn cơm chờ anh rửa xong mới về phòng, rất có giáo dưỡng.

“Chuyện kia…” Kiều Kỳ gọi.

Con ma đứng lại, quay đầu nhìn anh.

Kiều Kỳ nói: “Trục Phong, tôi gọi cậu như vậy được không?”

Con ma sửng sốt một chút, trong ánh mắt hiện lên sự phức tạp, hơn nửa ngày không hé răng.

Kiều Kỳ có chút không được tự nhiên, tự tiếp lời chính mình: “Rốt cuộc về sau sẽ cùng nhau chung sống, gọi tên sẽ tiện hơn.”

Anh nói ra lời này, nhìn thấy con ma giật mình, đôi mắt xinh đẹp không nháy một cái nhìn chằm chằm anh, chuyên chú nhìn khiến mặt Kiều Kỳ nóng lên.

Kiều Kỳ thấy cậu không hé răng, nói: “Tên tôi là Kiều Kỳ, bằng hữu thích gọi tôi là Kỳ Ca Nhi.”

Con ma rốt cuộc có phản ứng, cậu gật gật đầu nói:

“ Gọi tôi là A Hiên đi.”

“A Hiên?” Kiều Kỳ khó hiểu.

“Đấy là nhũ danh, người trong nhà đều gọi như vậy.” A Hiên nhàn nhạt giải thích.

Trên mặt Kiều Kỳ có nở nụ cười : “Vậy, A Hiên, về sau hãy cùng nhau sống hòa thuận.”

Nếu một con con ma có thể ăn cơm, vậy khẳng định sẽ cần tắm rửa. Kiều Kỳ lấy tiền túi sửa sang lại phòng cho khách, mua thêm ít đồ dùng vệ sinh cá nhân. Lại lấy áo ngủ làm bằng tơ tằm mà mình thích cho A Hiên nhưng cậu mặc có chút hơi chật. Nếu Kiều Kỳ mặc là rộng thùng thình thì cậu lại có chút bó sát người khiến toàn bộ đường cong trên người đều hiện rõ ràng đem Kiều Kỳ nhìn đến ngưỡng cổ, sợ máu mũi chảy xuống tới.

Buổi tối trước khi ngủ, Kiều Kỳ còn tri kỷ đem ly nước đặt ở đầu giường, bên cạnh bình nước ấm độ ấm vừa phải.

Ngủ đến nửa đêm, Kiều Kỳ mơ mơ màng màng đi WC. Mở cửa liền thấy một cái bóng đen ngồi trên sô pha khiến anh hoảng sợ. Nương theo ánh đèn của phòng ngủ chiếu lại , anh mới nhìn rõ là “bạn trọ” mới của mình.

Hơn nửa đêm gặp ma vẫn là rất dọa người, dù con ma này là do anh mời vào.

Kiều Kỳ thả nhẹ bước chân, tận lực tránh gây tiếng động để con ma không phát hiện ra hành động của anh, giải quyết xong rồi lại lặng lẽ đi về phòng, tận lực không quấy rầy hắn.

Lăn lội nửa đêm đến sáng, Kiều Kỳ ngủ không được lại muốn đi WC.

Lần thứ hai Kiều Kỳ leo xuống, phát hiện em giai ma lại thay đổi vị trí, lần này là ngồi ở bàn ăn, cúi đầu, cũng không biết suy nghĩ cái gì. Kiều Kỳ đi qua phía sau cậu cũng không hề phản ứng.

Chờ Kiều Kỳ khát nước, lần thứ ba ra khỏi phòng, vừa mở cửa xém chút nữa là bị hù chết.

Con ma đứng trước cửa phòng anh, không biết đứng đã bao lâu, mặt vô biểu tình nhìn anh mở cửa.

Kiều Kỳ che ngực lại, “Cậu…… Cậu không cần ngủ?

A Hiên lắc đầu, “ Ngủ không được.

Kiều Kỳ nghĩ nghĩ, nhanh nhẹn nói: “Nếu không cậu vào phòng tâm sự với tôi không?”

A Hiên chỉ tự hỏi vài giây, liền gật đầu nói: “Được.”

Kiều Kỳ có mục đích riêng, ở trong toilet hơi lâu một chút. Sau đó lấy hai lon bia từ tủ lạn ra, đem về phòng, ngồi bên giường, còn em ma kia thì ngồi ở sofa nhỏ trong phòng.

Lúc này cậu lại không chán ghét mùi rượu, Kiều Kỳ nhìn cậu khui lon bia, ngửa đầu uống một hơi. Theo động tác đó, hầu kết gợi cảm trên chiếc cổ thon dài nhấp nhô lên xuống. Kiều Kỳ lại nhân cơ hội nhìn xuống, qua áo ngủ tơ lụa thấy được vai rộng eo thon, còn có ống quần không dài lộ ra một đoạn cẳng chân trắng nõn, đường cong duyên dáng.

Nhìn nhìn, Kiều Kỳ nuốt một ngụm nước miếng.

A Hiên không chú ý tới phản ứng của anh, một hơi uống xong nửa lon bia, lấy khăn giấy ưu nhã lau chùi khóe miệng.

Bờ môi của cậu so người khác mỏng hơn một ít, khuôn môi cũng vô cùng đẹp đẽ. Kiều Kỳ nhớ rõ trước kia khi đọc sách có viết đàn ông môi mỏng sẽ tương đối bạc tình. Em giai ma đẹp trai như vậy, gia cảnh lại tốt, năng lực cá nhân lại mạnh. Không biết thời điểm còn sống trên đời có biết bao nhiêu em gái vì cậu mà thương nhớ.

“Thế nào? A Hiên cảm nhận được tầm mắt của ngừoi bên cạnh, quay đầu nhìn về phía Kiều Kỳ, lông mày nhướng lên một chút.

Kiều Kỳ cúi đầu thu lại vẻ mặt si mê, ngẩng đầu hướng về phía cậu cười một chút: “Tâm tình không tốt hả? Cậu có thể nói ra với tôi, biết đâu tôi có thể giúp vơi bớt.”

Ánh mắt A Hiên nhìn qua khuôn mặt Kiều Kỳ nhìn một cái, dường như có ý phán xét, một lúc lâu sau cậu mới trả lời một nẻo nói: “Anh có bao giờ nghĩ đến việc vì một thứ gì đó mà anh phải trả giá bằng tất cả mọi thứ anh có không?”

Kiều Kỳ nghĩ nghĩ, lắc lắc đầu: “Không có, nếu phải hy sinh mọi thứ tôi đang có bây giờ, thì chắc tôi sẽ không muốn thứ kia nữa. Bây giờ tôi tuy rằng không quá giàu có nhưng thân thể khỏe mạnh, thân nhân bình an. Cuộc sống nếu nhìn lên mình chẳng bằng ai nhưng nhìn xuống lại thấy chẳng thấy ai bằng mình. Trên đời này có bao nhiêu người không bằng tôi nên bây giờ tôi thấy thỏa mãn.”

A Hiên một lúc lâu sau không nói chuyện, Kiều Kỳ hớp một ngụm bia trong tay, nhìn đối phương trong chốc lát, xê dịch về phía trước, cách cậu gần hơn một tí.

A Hiên giống như mới phục hồi tinh thần, cậu ngẩng đầu nhìn về phía Kiều Kỳ gần mình quá mức, hỏi: “Anh làm cái gì vậy?

Kiều Kỳ ngượng ngùng cười cười: “Người khác cho rằng cuộc sống của tôi rất loạn, nhưng thực sự tôi vẫn còn zin.”

A Hiên dùng ánh mắt không thể hiểu được nhìn anh. Kiều Kỳ duỗi tay cởi nút thắt áo ngủ của mình: “Không tắt đèn được không? Lần đầu tiên, tôi rất muốn nhìn kỹ xem…….”

A Hiên lập tức đứng lên, Kiều Kỳ vừa vui vừa sợ nói: “Cậu đừng vội, tôi muốn lãng mạn một ít…….” (lời của beta: em ơi, liêm sỉ rớt rồi…)

A Hiên dường như không nghe thấy, xoay người mấy bước đi ra đến cửa phòng ngủ, Kiều Kỳ sửng sốt một chút, chạy nhanh theo sau: “Là muốn lấy cái kia sao, tôi có chuẩn bị…….”

Loảng xoảng một tiếng, cửa phòng bên cạnh bị đóng cái rầm, khóa trái bên trong.

Kiều Kỳ không thể tin tưởng được nhìn cửa phòng đóng lại. Lúc này mới nhận ra người ta vốn không có ý kia: “Không có ý kia tại sao lại đến phòng tôi nửa đêm, không muốn thì nói, ai thèm.”

Kiều Kỳ nổi giận đùng đùng trở về phòng, tắt đèn nằm trên giường nhắm mắt ngủ. Nhưng lại ngủ không được, mặt mũi cũng mất hết. Dâng lên tận nơi mà còn không thèm xài, Kiều Kỳ có bao giờ trải qua việc như vậy, càng nghĩ càng xấu hổ, càng xấu hổ lại càng tức.

Kiều Kỳ âm thầm thề ở trong lòng, ngày sẽ đuổi con ma kia ra khỏi nhà, sau này không bao giờ muốn nhìn thấy cậu nữa.

Sáng sớm hôm sau, Kiều Kỳ vừa mở mắt liền phát hiện đồng hồ báo thức đã vang lên một hồi lâu, tối hôm qua anh thức quá muộn cho nên khi đồng hồ báo thức kêu vang cũng không gọi anh dậy nổi.

Anh từ trên giường bò dậy, mang theo tâm trạng vừa khó chịu vừa hoảng hốt bay vào WC đánh răng rửa mặt. Chuẩn bị xong xuôi, bước ra cửa mới phát hiện người ngồi trên bàn ăn, không, chuẩn xác mà nói, là ma.

Trên bàn bày bữa sáng phong phú, A Hiên đang xem quyển sách cầm trong tay, bữa sáng trước mặt cũng chưa động, dáng vẻ giống như đang đợi Kiều Kỳ.

Kiều Kỳ nhiều năm cũng chưa thấy có cảnh tượng như vậy trong nhà. Buổi sáng anh rời giường, có người làm xong bữa sáng, ngồi ở bàn ăn rồi chờ anh dậy. Nháy mắt, trong lòng hạnh phúc tràn ngập, cảm xúc bất mãn của tối hôm qua cứ thế tan thành mây khói.

Kiều Kỳ đi qua ngồi đối diện với A Hiện, cậu buông sách, nâng hàng mi xinh đẹp lên: “Ăn đi.”

Kiều Kỳ gật gật đầu, nhanh chóng ăn xong rồi bữa sáng, vừa ra đến trước cửa nhìn về phía A Hiên đang đứng ở huyền quan đưa mình ra cửa: “Tôi đi đây, cậu có việc gì thì gọi điên thoại cho tôi…….”

Kiều Kỳ đóng cửa một nửa lại mở ra: “Hoặc là……Cậu đi xem nơi tôi làm việc cũng được…… Cậu chắc là biết chỗ tôi đang làm việc nhỉ.”

A Hiên gật gật đầu, Kiều Kỳ đem cửa đóng lại nhưng lại mở ra: “Hay là cậu đừng tới làm gì, tôi sợ cậu tới rồi nơi đó sẽ khổ sở, rốt cuộc nơi đó là tầng cao nhất…….”

Kiều Kỳ không muốn nói nữa, A Hiên kết thúc sinh mệnh của cậu ở nơi đó. Cho dù đã thành ma rồi thì chắc cũng không muốn nhìn thấy nơi đó lần nữa.

A Hiên ánh mắt phức tạp, lại gật gật đầu.

Kiều Kỳ nhìn bộ dáng ngoan ngoãn của cậu, trong lòng nhũn ra. Người lớn lên đã đẹp nên làm cái gì đều khiến người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui.

“Anh bị muộn rồi.” A Hiên nhàn nhạt nhắc nhở nói.

Lúc này Kiều Kỳ mới từ nam sắc tỉnh táo lại, chào tạm biệt rồi chạy nhanh xuống dưới lầu.

Đến cửa hàng, hôm nay trong tiệm nhập về một lô hàng mới, Kiều Kỳ đến kiểm kê sổ sách, bày biện quảng cáo để đẩy mạnh tiêu thụ linh tinh, chuẩn bị chạy doanh số quý này.