Chương 8: Chú chó nhỏ ngây thơ

Một giờ sau, khi Giang Nhân vội vàng gửi bản thảo cho biên tập viên của mình thì đã bị Lâm Liệt đưa đến công viên giải trí.

Khi nhìn chiếc tàu lượn siêu tốc lao qua trước mặt, cô chợt cảm thấy chân mình có chút mềm.

Đã nhiều năm rồi cô chưa đi tàu lượn, hơn nữa cô có hơi sợ độ cao. Thời điểm còn đi học cô có cùng bạn trai đến nơi này ngồi một lần, sau đó liền chia tay với đối phương.

Lý do không gì khác ngoài cô sợ độ cao còn đối phương thích thể thao mạo hiểm.

Mà hôm nay, cư nhiên Lâm Liệt lại mang cô đến nơi này, làm cô lại bị sợ hãi.

"A Liệt, tại sao em lại muốn mang chị đến đây?"

Xung quanh tất cả đều là tiếng la hét, Giang Nhân cố gắng hết sức để trông bình tĩnh hơn.

"Nơi này không phải rất vui sao?"

Có lẽ ở trong mắt của các cậu trai trẻ công viên giải trí là nơi chơi rất vui vẻ, chính là cảm giác nó có chút không phù hợp với bản thân Lâm Liệt.

Dù sao thì cậu cũng có khuôn mặt đẹp trai, nhìn qua trông không giống một học sinh giỏi, nhưng mà những chuyện cậu làm có chút gì đó . . .

Ngây thơ.

Lâm Liệt cũng không biết mình trong mắt Giang Nhân lại thật ngây thơ, cậu chỉ đưa cô đến đây vì nghĩ đây là nơi tốt để các cặp đôi trẻ hẹn hò.

"Không có, chị chỉ là muốn hỏi chút thôi."

"Chị không phải là không thích nơi này đó chứ?"

Có lẽ là do vẻ mặt của Giang Nhân đã bán đứng cô, Lâm Liệt trên mặt tràn đầy thất vọng, cậu giống như một con chó to lớn bị ghét bỏ.

Đúng vậy, chính là loại đặc biệt ngây thơ.

Giống như một chú chó Husky, lớn lên có vẻ hung dữ nhưng thực ra lại rất dễ thương và đơn thuần.

Trong lòng Giang Nhân chợt mềm nhũn, cô tiến lên sờ đầu đối phương, cô hoàn toàn không có cảm thấy mình đang đem người kia xem như một chú cún.

"Chị không có ý đó, chị chỉ là sợ độ cao thôi."

Lâm Liệt lộ ra vẻ mặt thì ra là thế, thế nhưng cậu cũng không có ý định rời đi, nếu như sợ độ cao thì không phải còn có cậu sao.

"Không có việc gì, có em ở đây, chị không cần sợ gì cả."

Nói xong, cậu không đợi cô từ chối mà trực tiếp đưa cô vào chỗ ngồi kí©h thí©ɧ nhất.

Thời điểm tàu lượn lên đến đỉnh, Giang Nhân vẫn không ngừng nắm tay cậu và hét chói tai, suýt chút nữa ngã vào vòng tay Lâm Liệt.

Sau khi đi xuống, chân cô mềm nhũn như sợi mì.

Lâm Liệt dùng một tay ôm lấy cô, mang cô đến chỗ nghỉ ngơi.

"Lần sau chị sẽ không bao giờ đến . . . đến đây nữa."

Giọng điệu gần như sắp khóc, Giang Nhân thực sự sắp khóc.

Cô bị ôm lấy cổ, vòng tay Lâm Liệt có chút nóng nhưng cô lại bị cậu gắt gao ôm chặt trong ngực.

"Thật xin lỗi, tuy biết chị sợ hãi nhưng em vẫn còn muốn mang chị đi."

Giang Nhân bị lời nói của Lâm Liệt làm cho bối rối, cô không hiểu tại sao Lâm Liệt lại nhất quyết muốn đưa cô đi tàu lượn siêu tốc. Nhưng mà những lời tiếp theo của Lâm Liệt càng làm cô ngạc nhiên hơn.

"Nhân Nhân, em hôm nay dẫn chị đến đây là có lý do."

Cậu tạm dừng một chút rồi nói: "Chị biết không, những người đến khu vui chơi đều là các cặp đôi. Cho nên em cũng muốn đưa chị đến đây một lần."

Những lời này càng khiến Giang Nhân cảm thấy khó chịu.

Nếu cô còn không hiểu lời của Lâm Liệt nói thì cô thật sự là một tên ngốc.

Nhưng rõ ràng họ mới quen nhau chưa đầy một tuần, ngoại trừ việc quan hệ một lần ngày hôm qua, dường như không có cơ sở cho bất kỳ mối quan hệ nào.

Cô cảm thấy hơi buồn cười cùng khó tin.

Lâm Liệt, cậu ngây thơ như vậy sao?