Chương 7: Không khống chế được mà bắn vào trong

Cảm giác trống rỗng sau khi đạt cực khoái khiến Giang Nhân trầm mặc, Lâm Liệt cũng không nói gì, hai người cứ như vậy ôm nhau.

"Buông ra đi."

Cuối cùng là Giang Nhân mở miệng trước, hai người cứ như vậy ôm nhau cũng không thoải mái.

Trong nháy mắt Lâm Liệt buông tay ra, địa phương ở ngay bên dưới cũng bị tách ra, phát ra âm thanh lộp bộp.

Âm thanh này lớn đến mức Giang Nhân nhịn không được mà xấu hổ.

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ đang bị ngăn chặn, sau khi mất đi sự khống chế thì không ngừng chảy từ trên đùi xuống, lúc này Giang Nhân mới ý thức được thời điểm làʍ t̠ìиɦ vừa rồi không có mang bao.

Bắn bên trong.

"Thật xin lỗi, em có chút không khống chế được . . ."

Là Lâm Liệt xin lỗi cô, tuy cô để tâm đến chuyện này nhưng nhìn vẻ mặt xin lỗi của Lâm Liệt, những lời nói chỉ trích của cô đến miệng rồi lại nuốt lại.

Dù sao vừa rồi cô cũng không ngăn cản hành vi của cậu, đều quên mang bao.

"Không có việc gì, là chị không chú ý."

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ vẫn chảy, cảm giác dính dính khó chịu, cô vội nói gì đó rồi xấu hổ bỏ chạy vào phòng tắm của phòng ngủ.

Mà Lâm Liệt đứng ở cửa, ánh mắt đen kịt nhìn chằm chằm cửa phòng ngủ đã đóng kín, nắm chặt tay không nói một lời rồi rời đi.

Trong phòng tắm, Giang Nhân đang cố gắng từ từ lấy ra những gì Lâm Liệt còn sót lại trong cơ thể cô, âʍ ɦộ mẫn cảm bị đùa giỡn đến cực điểm, ngay khi ngón tay đi vào vòng eo gần như đã mềm nhũn.

Đến khi lau chùi xong, cả người cô đầy mồ hôi và kiệt sức nằm ở trên bồn cầu.

Nằm ở đó, cô cảm thấy hôm nay mình chắc điên rồi, có lẽ vì tịch mịch quá lâu nên khi nhìn thấy hàng xóm cũng tốt bụng liền xuống tay ăn quàng.

Cũng không biết ngày mai gặp sẽ có bao nhiêu xấu hổ.

Lúc cô đi ra Lâm Liệt đã đi rồi, nhưng trên bàn lại có một hộp thuốc, trên điện thoại cũng hiện lên một tin nhắn.

Là Lâm Liệt.

"Hôm nay là em không khống chế được, lần sau sẽ không."

Bỏ thuốc vào trong miệng, Giang Nhân vừa uống nước vừa nghĩ trong lòng.

Còn có lần sau sao?

. . . . .

Hậu quả của việc lười biếng mấy ngày là hộp thư của Giang Nhân tràn ngập email nhắc nhở từ biên tập viên, lúc Giang Nhân nhớ ra cô còn chưa viết xong bản thảo thì hàng loạt cuộc gọi nhắc nhở của biên tập viên đã tới.

"Giang Nhân, cô quên bản vẽ của mình rồi sao? Độc giả đang gọi điện thúc giục tôi đó, nói nếu không cập nhật sẽ gửi cho cô một một dao!"

Ngay khi cuộc gọi được kết nối, tiếng gầm mạnh mẽ của biên tập viên vang lên từ đầu bên kia, cách điện thoại cô cũng có thể cảm nhận được sự tức giận của đối phương.

"Thật sự xin lỗi, biên tập đại nhân, tôi sẽ lập tức hoàn thành bản thảo còn lại và gửi ngay cho anh."

Giang Nhân ngượng ngùng trả lời.

Chỉ nghe thấy đầu dây bên kia truyền đến một tiếng hừ lạnh, Giang Nhân ở trong lòng bị lỡ 1 nhịp, cô sợ đối phương đột nhiên nhảy dựng lên nói lát nữa sẽ tới nhà cô đánh bất ngờ.

May mắn thay đối phương không tiếp tục mắng cô mà chỉ nhấn mạnh vấn đề bản thảo.

"Nhớ kỹ, trong tối nay tôi phải nhìn thấy bản thảo. Bằng không sẽ không phải là độc giả gửi dao đến, mà tôi sẽ đích thân mang đao đến nhà cô."

Giọng điệu lạnh lùng khiến Giang Nhân nhanh chóng vỗ ngực cam đoan cô sẽ hoàn thành nhiệm vụ.

Sau khi cúp điện thoại, Giang Nhân rên lên một tiếng, cuối cùng chấp nhận số phận của mình, cầm bảng vẽ lên, chuẩn bị hoàn thành bản thảo.

Suốt cả một buổi chiều Giang Nhân cũng chưa ra khỏi cửa.

Đợi thời điểm Lâm Liệt gõ cửa, cậu chỉ nhìn thấy sau cửa là một khuôn mặt mệt mỏi.

"Sao vậy? Chị đây là bị tên yêu tinh nam nào đó hút khô à?"

Lời nói trêu chọc nhưng ánh mắt cậu lại không dấu vết quét một vòng trong phòng.

Cũng không có tên đàn ông khả nghi nào.

Giống như không có việc gì thu hồi lại tầm mắt, trên mặt cậu mang theo sự tươi cười sờ đầu Giang Nhân.

"Có muốn ra ngoài đi chơi không?"