Chương 10

Mặc dù tôi đã sớm come out với gia đình, nhưng đây là lần đầu tiên tôi dẫn người về nhà trong suốt 30 năm cuộc đời.

Lương Diệp cực kỳ căng thẳng.

Tôi nắm chặt bàn tay hắn bước vào thang máy, an ủi: "Cứ thoải mái... Bọn họ đã sớm mong em có đối tượng ổn định lâu dài rồi."

Bố mẹ đã đứng chờ chúng tôi từ lâu. Mới nhấn chuông một cái cửa đã nhanh chóng được mở ra.

"Chúc mừng năm mới." Tôi cười nói, kéo Lương Diệp vào nhà.

*

Tôi giúp mẹ rửa trái cây trong bếp, tới lúc mang ra thì nhìn thấy Lương Diệp ngồi ngay ngắn trên sô pha, ba tôi thì ngồi trên chiếc sô pha đơn bên cạnh, hai người đều mắt không chớp nghiêm túc xem ti vi.

Tiết mục gì mà xem chăm chú vậy, tôi nhìn lên màn hình, thấy người dẫn chương trình đang nhiệt tình giới thiệu dòng đồng hồ cao cấp của Thụy Sĩ.

Tôi:......

Tôi đưa cho mỗi người một miếng táo: "Ăn chút hoa quả. Giới thiệu với hai người, đây là đối tượng của con, tên Lương Diệp."

Lương Diệp cúi đầu chào, mẹ tôi cười ha hả đáp lại. Tôi còn đang lo lắng ba mình sẽ không cho sắc mặt tốt, không ngờ giây tiếp theo, ba tôi hé ra một nụ cười, khiến tôi trở tay không kịp.

Mẹ tôi bóng gió tra xét một lượt hộ khẩu nhà Lương Diệp, tôi muốn ngăn cản, nhưng lại không muốn làm ba mẹ lo lắng, nếu không hỏi rõ thì họ sẽ không yên tâm.

Lương Diệp một năm một mười kể ra hết, tôi nhìn biểu cảm của mẹ, đoán chừng rất vừa lòng.

Chúng tôi ăn một bữa cơm đơn giản, mẹ tôi thuận miệng hỏi mấy câu, Lương Diệp ngồi trên bàn cơm nghiêm túc giúp hai người giải thích về vấn đề quản lý tài sản, còn nói mình còn quen với giám đốc, có thể giới thiệu với hai người.

Lúc gần đi, mẹ tôi vui mừng nói: "Mạn Mạn, con tìm được một người vợ hiền đấy."

Mấy lời này khiến tôi nhất thời nghẹn họng, ai ngờ giây tiếp theo, nữ sĩ Chu Văn Trân móc từ đâu ra một bao lì xì lớn, đưa cho Lương Diệp.

Lương Diệp đã bao giờ trải qua tình cảnh này đâu, hắn theo bản năng nhìn tôi cầu cứu, tôi gật gật đầu ý tứ phê chuẩn, hắn lúc này mới trịnh trọng nhận lấy nói: "Cảm ơn dì."

Trên đường về, tôi ngồi ở chỗ ghế phụ, tò mò mở bao lì xì ra, bên trong là một xấp 100 tệ dày cộp, tôi dốc ngược bao lì xì ra được một đồng xu 1 tệ..

Tổng cộng 1 vạn lẻ một tệ.

Tôi:....

Tôi khều Lương Diệp đang nghiêm túc lái xe, nói: "Mẹ em rất hài lòng về anh."

Khóe miệng hắn cong lên khiêm tốn: "Thật sao?"

Tôi nói tiếp: "Cho anh một bao lì xì ý nghĩa vạn dặm mới tìm được một người vợ tốt, chúc mừng anh."

*

Hôm sau đến phiên tôi đảm nhiệm người vợ tốt ngàn dặm mới tìm được, đi gặp gia trưởng. Mặc dù Lương Diệp đã dùng 2 năm xóa bỏ những trở ngại để cả hai bên nhau, nhưng tôi vẫn rất căng thẳng, không biết gia đình hắn sẽ nghĩ về tôi như thế nào, tôi cũng không hi vọng tại mình mà quan hệ giữa hắn với gia đình sẽ có rạn nứt. Nói trắng ra là không muốn để Lương Diệp phải nhọc lòng.

Trên đường tôi đã tưởng tượng hết những vấn đề sẽ bị hỏi, còn chuẩn bị đề phòng cả trường hợp xấu nhất.

Nhưng khi tới nơi rồi tôi mới phát hiện chuyện còn phức tạp hơn so với mình nghĩ. Xe chúng tôi vòng quanh bên ngoài tòa nhà như trang viên tư nhân, chậm rãi chạy xuống gara dưới lòng đất cực kỳ rộng, bên trong còn đậu bảy tám chiếc siêu xe, biển số toàn 8 với 6.

So sánh một chút lại thấy chiếc Land Rover này của Lương Diệp có thể được xem là tồi tàn.

Lúc xuống xe tôi theo bản năng nhìn Lương Diệp, hắn giống như đọc được suy nghĩ của tôi hỏi: "Sao vậy?"

Gia đình tôi cùng lắm thì cũng được xem là tầng lớp trung lưu bình thường, so với những người xung quanh thì có tiền hơn chút, nhưng trước khung cảnh này, tôi lập tức cảm nhận được cái gọi là cách biệt giàu nghèo.

Tôi đột nhiên thấy mình thật sự rất yêu Lương Diệp, đồng thời cũng nhận ra Lương Diệp thất sự yêu tôi, nếu so sánh bằng hai chén nước thì tình yêu của hắn có thể còn nhỉnh hơn của tôi một chút.

Hắn xuất thân trong một gia tộc lớn như vậy, việc come out với người nhà không cần nói cũng biết biết khó khăn và áp lực đến mức nào. Nhưng mà hắn trước giờ chưa từng nhắc tới, giống như trong ngày mưa lớn cầm một chiếc ô, cho dù tôi đi giữa mưa thật lâu cũng không bị ướt, lúc này mới phát hiện trên đầu mình từ bao giờ đã được người vững vàng che chở.

Tôi trả lời hắn: "Chỉ là đột nhiên phát hiện hình như em vẫn chưa biết nhiều về anh."

Lương Diệp bị tôi đổ lỗi, căng thẳng nắm lấy tay tôi: "Mạn Mạn."

Tôi nói: "Sau này còn muốn biết nhiều hơn."

Hắn đột nhiên thở phào nhẹ nhõm: "Không sao, bố mẹ anh đều sẽ thích em."

*

Tôi với hắn đi vào thang máy, nhưng khác với lần trước, năm cái nút trong này đều là của nhà hắn. Mở cửa cho chúng tôi là một gì lớn tuổi, ngồi trong phòng khách rộng rãi hiện đại là người nhà của hắn, bố mẹ cùng với em gái.

Tôi nhớ rõ em gái hắn tên Lương Thu Thủy, khoảng 25-26 tuổi, đẹp hơn trong hình, khí chất nữ sinh. Mẹ hắn nhìn qua cũng rất trẻ, còn trông rất cao sang quý phái., lúc nhìn thấy bố hắn tôi có chút giật mình - quả thật là bộ dạng Lương Diệp 30 năm sau, chỉ là nhìn nghiêm nghị hơn hắn một chút.

Lương Diệp ôm lấy vai tôi ngồi xuống, tôi chào hỏi mọi người, tôi ngạc nhiên là bố mẹ hắn rất dễ ở chung, ngoại trừ mấy thứ đắt tiền bày biện xung quanh ra thì không khác gì một gia đình bình thường hết.

Trước khi đi, mẹ hắn nói với tôi: "Cháu thường xuyên tới chơi, nếu không vừa lòng Lương Diệp cái gì thì cứ trực tiếp xử lý nó."

Tôi ngượng ngùng, thành thật nói: "Không đâu, bình thường Lương Diệp chăm sóc cháu rất nhiều."

Bà bĩu môi không tin: "Nó đánh một gậy cũng không ra nổi cái rắm, con phải chịu khổ nhiều rồi."

Điểm này thì tôi tán thành với mẹ hắn, tôi cười nói: "Không sao ạ."

Cốp xe chất đầy quà tặng với đồ ăn, bánh xe nghiền qua bóng đêm, hai chúng tôi bắt đầu hành trình về nhà..

Lại là một mùa đông không có tuyết, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, nhỏ giọng nói: "Không ngờ anh lại là một thái tử gia nha."

Hắn nói: "Xin lỗi, anh không có ý muốn giấu em."

Tôi hiểu Lương Diệp, hắn không phải cố ý muốn giấu, mà hắn nghĩ chuyện kia thật sự không quan trong, nên cũng không cần phải nhắc đến.

Tôi buồn cười nói: "Em hiểu, anh không cần phải nói xin lỗi đâu."

Tôi nói: "Em rất vui, cảm ơn anh."

Đúng lúc đèn đỏ, hắn liếc mắt nhìn tôi, muốn nói lại thôi, tôi nói hắn tập trung lái xe, lúc này điện thoại hắn liên tiếp báo có tin nhắn.

"Mạn Mạn, giúp anh xem một chút." Hắn khởi động xe, nói với tôi.

Tôi lấy điện thoại xuống khỏi giá đỡ, nhấn vào biểu tượng wechat, nhìn thấy là tin nhắn Lương Thu Thủy gửi tới.

"A a a a a a a anh, anh tìm được đâu ra anh người yêu xinh đẹp như vậy!!!!!"

"Mẹ nãy giờ vẫn đang nói không ngừng, còn mắng bố chuẩn bị quà nhỏ nữa."

"Bố cũng khen mắt nhìn của anh rất tốt."

"Lần sau dẫn chị dâu đi ăn bữa cơm với em đi [meme đáng thương].

Tôi nhất thời không biết phải nói gì, giống như có trăm tư vị vạn suy nghĩ, nhưng cuối cùng chỉ liếc mắt nhìn thoáng qua Lương Diệp.

Xe rất nhanh có thể rẽ vao tiểu khu, Lương Diệp bắt gặp ánh mắt của tôi, đột nhiên dừng xe lại bên đường.

Không chờ tôi phản ứng, hắn đã cởi dây an toàn, cúi người ôm lấy tôi.

Tôi bị hắn ôm có chút không hiểu làm sao, cười hỏi: "Làm sao vậy?"

Lương Diệp buông lỏng vòng tay hôn xuống, môi lưỡi giao triền, hơi thở ấm áp quen thuộc của hắn bao bọc làm cho tâm trạng nhấp nhô của tôi bỗng an tĩnh lại.

Lương Diệp ngậm lấy cánh môi lại buông ra, môi hắn dán lên thái dương tôi, hắn nói: "Mạn Mạn, cảm ơn em, anh yêu em."

Mặc dù đã biết từ lâu, nhưng đây là lần đầu tiền chân chính nghe hắn nói ra.

Tôi nói: "Em cũng yêu anh."

*

Về đến nhà mở cốp xe ra, tôi mới biết hộp quà mà Lương Thu Thủy nói là cái gì.

Cốp xe nhét đầy quà tết, đồ bổ với trái cây. Trong một góc nhỏ đặt một hộp gỗ, trông rất nặng, hình như là hàng được đặt làm riêng.

Hai chúng tôi chuyển hết lên nhà, cuối cùng ngồi xuống bàn ăn mở hộp gỗ ra.

Bên trong là 50 vạn tiền mặt, cùng với một tờ giấy màu xanh lá được gấp thành hình ngôi sao.

Còn có một quyển trục, Lương Diệp cẩn thận mở ra, bên trong là dòng chữ 'Hỉ Hỉ Mĩ Mĩ' (tốt tốt, đẹp đẹp) được viết bằng bút lông.

*

Đồng hồ vừa điểm 0 giờ, bên ngoài vang lên tiếng pháo hoa nở rộ, tôi đi tới bên cửa sổ vén rèm, nhìn thấy những chùm pháo hoa tỏa sáng lấp lánh giữa các tòa nhà, ngày đầu năm nghênh đón thần tài, năm mới chính thức đến trên khắp mảnh đất này.

Tôi đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Lương Diệp. Ai có thể ngờ chỉ một ánh mắt một cái mỉm cười lại có câu chuyện được viết ra như vậy.

Sau giao thừa là năm mới, mùa đông qua đi lại đến mùa xuân ấm áp, giữa hai chúng tôi sẽ có thêm nhiều câu chuyện hơn nữa.

Lời tác giả: Hoàn chính văn, phiên ngoại là góc nhìn của Lương Diệp.