Chương 7

Nói xong một tràng, Hoa Chi há hốc mồm, hồi lâu không phản ứng lại.

"Mạn Nhi à, thiên tài thật, ai còn phân biệt được tình yêu của cậu với Einstein nữa!" Hoa Chi liên tục vỗ tay, cảm thán trước bộ logic huyền thoại này, "Ba người đều vui vẻ trong một cuộc tình vụиɠ ŧяộʍ, cậu lợi hại quá!"

Hoa Chi che mặt, trong đầu tưởng tượng một chút, kí©h thí©ɧ, đỏ mặt khẳng định: "Nghĩ đến thôi cũng sướиɠ! Nhưng có nhiều người thích anh ấy như vậy mà anh ấy vẫn không lay động, tớ nghĩ là khó lắm."

"Không sao, dù sao cũng để cậu thỏa mãn cơn nghiện làm tiểu tam."

Đến đây, Hoa Chi và Cẩu Tư Mạn vào lúc 6 giờ 33 phút tối ngày 10 tháng 4, tại căng tin số 3 của trường Đại học Khai Kinh đã cùng nhau lập mưu dụ dỗ Châu Đình Bạch nɠɵạı ŧìиɧ.Sáng sớm hôm sau, Cẩu Tư Mạn đã gọi điện cho Hoa Chi, nói rằng cô ấy đã nói với Chu Đình Bạch rằng sẽ để bạn đến nhà anh ta lấy một thứ.

Chu Đình Bạch sống trong một khu biệt thự liền kề không xa trường học, taxi không thể vào được, Hoa Chi đi bộ đến trước cửa nhà anh ta đã đổ một thân mồ hôi mỏng, cô kéo giãn cổ áo nỉ, bấm chuông cửa.

Hôm nay Chu Đình Bạch mặc một chiếc áo sơ mi dài tay họa tiết sọc dọc mảnh làm áo khoác, bên trong là áσ ɭóŧ màu trắng tinh có thể nhìn thấy lờ mờ đường nét cơ bắp, Hoa Chi giả vờ vuốt tóc, vuốt hụt mới nhớ ra hôm nay mình búi tóc thấp, ngượng ngùng sờ gáy: "Chu Đình Bạch... lâu rồi không gặp."

Người mở cửa "ừ" một tiếng, Chu Đình Bạch đã từng gặp Hoa Chi, khi anh mới quen Cẩu Tư Mạn, cô ấy hỏi anh có thể ăn một bữa cơm với bạn cô ấy không, anh tìm hiểu thì biết đây là bước bắt buộc khi yêu đương, nên đã đồng ý.

Hoa Chi lúc đó có vẻ như không hài lòng với anh.

"Mạn Nhi bảo em đến lấy vở ghi chép bệnh lý của chị ấy, nếu anh không phiền, em tự vào tìm nhé?" Hoa Chi ra hiệu hỏi xem mình có thể vào không.

Chu Đình Bạch nhường một chỗ, không đóng cửa, đi thẳng đến ghế sofa tiếp tục chơi game.

Nhìn cánh cửa mở toang, Hoa Chi thầm nghĩ anh ta đúng là một tấm gương đạo đức.

Cô không quá lộ liễu nhìn quanh cả căn phòng, ngăn nắp gọn gàng, gia vị trong bếp cũng đã dùng gần hết, không ngờ Chu Đình Bạch lại là kiểu người thích ở nhà.

Người đàn ông quay lưng về phía cô ngay cả đỉnh đầu cũng gọn gàng, cổ áo và đường vai của chiếc áo sơ mi được là phẳng phiu, cánh tay khẽ lắc lư vì chơi game, trông rất an toàn.

Đàn ông của Cẩu Tư Mạn đúng là không tệ.

Hoa Chi giả vờ tìm kiếm bên bàn học, sau đó nói: "Chu Đình Bạch, cổng khu nhà xa nhà anh quá, em đổ mồ hôi hết cả rồi, có được không, em xin anh một cốc nước uống?"

Anh ta đang phá đảo nên lười đối phó với Hoa Chi, chỉ hất cằm về phía quầy bar: "Tự rót đi."

"Á—— Rầm!"