Chương 19: Nhan Sắc Là Chính Nghĩa

Năm đó, Hứa Trăn cũng không hoàn toàn đầu trọc.

Về phần nguyên nhân .

Rất đơn giản.

Đi quán cắt tóc còn phải tiền, mà sư phụ nhà mình sẽ không cạo đầu, ông ấy chỉ cạo .

Thế là Hứa Trăn đành phải thường "Cạo trọc" ba lần hằng, đầu tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nhiều năm như vậy, hắn cũng thoải mái.

"Đầu trọc đương nhiên không có gì kỳ quái, " Kiều Phong cố gắng cân nhắc dùng từ, nói, "Rất nhiều nam diễn viên diễn khi diễn kịch cũng cạo trọc. Nhưng kiểu tóc rất ảnh hưởng tới hình . Cậu mang đầu trọc đi gặp người ta, nói chung sẽ chịu thiệt thòi."

Hắn kiên nhẫn giải thích nói: "Dù sao, cái nhân vật Ngọc Lang Giang Phong này. Cái gì đều có thể không có, duy chỉ không thể không có giá trị nhan sắc."

Hứa Trăn không phải cái người cố chấp .

Hắn nghe Kiều Phong nói như vậy , cảm thấy cũng có chút đạo lý, thế là miễn cưỡng đồng ý mang tóc giả.

Chịu người ủy thác, hết lòng vì việc của người khác.

Đã đáp ứng người ta đi diễn thử ,nhất định không thể gây hỗn .

Điều đó cũng không phù hợp nguyên tắc làm việc làm người của mình.

Rất nhanh, trợ lý Chu Hiểu Mạn lấy ra thùng trang điểm, tay chân lanh lẹ bắt đầu trang điểm cho Hứa Trăn .

Hứa Trăn còn rất phối hợp, từ mặt cho đến mắt. Nhưng khi nhìn thấy Chu Hiểu Mạn lấy ra một thỏi son môi, hắn lập tức nổi da gà toàn thân, nhịn không được nói"nhất định phải bôi cái này sao?".

Đại nam nhân thì cần gì son môi!

Mặc dù lúc trước diễn Tuyết Trúc, hắn cũng hóa trang rất kĩ, nhưng hôm đó là tại phim trường, giống như hát hí khúc trên sân khấu, nhưng hôm nay là ngày thường a!

Chu Hiểu Mạn đầu nói: "Không được không được, cái này nhất định phải bôi."

"Anh cứ tin tôi, thỏi son này màu sắc rất tự nhiên, bôi vào chỉ điểm thêm chút khí sắc, không hề khoa trương."

"Ai nha, đã trang điểm mắt không tô son mới kỳ quái!"

". . ."

Hứa Trăn nghe giày vò khốn khổ nửa ngày, thực sự không lay chuyển được, đành phải miễn cưỡng đáp ứng.

Được rồi, ta bây giờ không phải là Hứa Trăn, mà là "Hứa Chân", cũng không phải làm mất mặt chính mình.

Ân, là Hứa Chân thoa son môi, đâu có chuyện gì liên quan tới ta.

Hứa Trăn lừa mình dối người nghĩ.

Chu Hiểu Mạn thấy hắn đồng ý, cười hắc hắc, lập tức xoát xoát xoát lấy ra ba màu son môi khác biệt, sáu cây cọ môi, ai lọ che khuyết và một vây chì kẻ môi, xếp ngay ngắn thành một hàng, cận thận trang điểm môi.

Trên thực tế, Chu Hiểu Mạn vừa rồi không không biết xấu hổ nói: Kỳ thật môi Hứa Trăn không đẹp lắm.

Hắn ưu thế lớn nhất là mình hạc xương mai, khuôn mặt cùng lông mày cực kỳ ưu tú, nhưng môi lại hơi có chút dày, cùng chỉnh thể không cân đối.

Nhưng, đây không phải vấn đề lớn.

Vẻ đẹp nằm trong xương chứ không phải ở da.

Ý nghĩa của trang điểm ở chỗ phát huy tối đa điểm mạnh và tránh điểm yếu, chỉnh sữa khuyết điểm, vấn bề ngoài đều có thể thông qua trang điểm giải quyết thỏa đáng.

Nếu như không giải quyết được, thì chính là tay nghề người trang điểm không được.

Tốn thời gian hơn mười phút, Chu Hiểu Mạn rốt cuộc trang điểm môi xong, nhìn qua cũng khá hài lòng với tay nghề của chính mình.

Sau đó, nàng lấy ra tóc giả, giúp Hứa Trăn đội, tiếp tục lại dùng máy sấy tạo kiểu đơn giản cho hắn.

Sau khi trang điểm xong, Chu Hiểu Mạn theo ghế bên trên đứng lên, lui ra phía sau hai bước, dự định thưởng thức một chút tác phẩm chính mình .

Nhưng mà.

Một giây sau.

Nàng bỗng nhiên há to miệng.

Chu Hiểu Mạn ngơ ngác nhìn người trẻ tuổi trước mắt, bỗng nhiên ý thức được một việc:

Hứa Trăn không phải Hứa Trí Viễn.

Dù hai người là anh em sinh đôi với độ giống nhau lên đến hơn 95% nhưng họ vẫn không phải là cùng một người.

Sự khác biệt giữa họ có thể rất nhỏ, chẳng hạn như lông mày của Hứa Trí Viễn cau lại, mắt hắn rất mệt mỏi và cáu kỉnh, như thể cả thế giới đang tiếc thương cho hắn.

Ví dụ, hồi còn nhỏ, Hứa Trí Viễn lăn lộn trong nhiều đoàn làm phim nát, dùng quá nhiều đồ trang điểm giá rẻ, điều này gây ra các vấn đề nghiêm trọng về da. Nhưng Chu Hiểu Mạn không để ý điều đó, Hứa Trí Viễn là diễn viên cho nên thường xuyên trang điểm là việc đương nhiên.

Mà Hứa Trăn không chỉ không hóa trang, thậm chí cả tóc cũng không có.

Ngay lúc này, Hứa Trăn rốt cuộc mang tóc giả xong và trang điểm kỹ càng, Chu Hiểu Mạn mới nhận ra rằng giá trí nhan sắc của Hứa Trăn cao hơn anh em song sinh của mình rất nhiều. Khí chất đơn thuần, gần như khác nhau một trời một vực.

Trang điểm cho Hứa Trăn giống như sửa lại tất cả khuyết điểm của Hứa Trí Viễn, biến thành một bộ dáng hoàn mỹ trong mắt của cô. Chu Hiểu Mạn bình tĩnh nhìn thiếu niên trước mắt, gần như không thể dời đi chỗ khác.

Cũng may, Hứa Trăn chỉ nghĩ Chu Hiểu Mạn đang kiểm tra "Vật phẩm", cho nên không quá chú ý việc cô nhìn mình chằm chằm ở khoảng cách gần như vậy. Dù sao, khuôn mặt này cũng không phải của mình, nó chỉ đơn thuần là một bức vẽ với nhiều cảm xúc khác nhau.

Kiều Phong đứng bên cạnh, thấy cô đã xong công việc của mình, hắn liền vội đứng lên, đi tới chọn ra một chiếc áo len cardigan màu trắng, một chiếc quần đen và đôi giày thể thao. Sau đó nhìn Hứa Trăn nói: "Mau thay bộ đồ này đi.

"Vừa rồi tôi đã liên lạc với bọn họ, hẹn nhau ở quán cà phê bên cạnh phim trường, chúng ta mau…” Kiều Phong nói được nửa câu, bỗng nhiên ngừng lại. Hắn nhìn thấy Hứa Trăn đứng dậy, quay đầu nhìn về mình.

Vãi Chưởng…

Kiều Phong chấn động trong lòng.

Bị nhan sắc đánh thẳng vào mặt ở khoảng cách gần như vậy khiến hắn lập tức cứng họng. Hứa Trăn nhìn thấy phản ứng của Kiều Phong cũng bắt đầu nghi ngờ.

Chuyện gì vậy?

Trang điểm xấu lắm sao?

Thậm chí khiến người khác hoảng sợ?

Hắn vội vàng bước nhanh vào phòng tắm để nhìn mình thông qua giương lớn.

Sau đó.

Đối mặt với hình ảnh phản chiếu trong gương, Hứa Trăn sững sờ. Trong lòng chợt nảy ra một ý nghĩ lạ lùng:

Vị soái ca này, cậu là ai thế??

. . .

Buổi sáng 9 giờ 50 phút.

Phim trường nằm ở phía đông bắc thành phố Hoành Châu, một chiếc xe thương vụ màu đen chậm rãi chạy vào bãi đậu xe thu phí bên đường.

Sau khi xe dừng lại, một người phụ nữ tóc ngắn khoảng ba mươi tuổi, đeo kính gọng đen bước ra khỏi băng ghế sau, trên tay cầm một ít tài liệu, vội vàng bước ra khỏi bãi đậu xe. Đôi giày cao gót màu đen dưới chân cô giẫm lên nền bê tông phát ra tiếng "cạch" nhịp nhàng.

"Lâm tỷ, chị đi chậm chút đi…”

Sau khi trợ lý khóa xe, cô ta chạy hai bước mới đuổi kịp, oán giận nói: "Hôm qua trời mới mưa, trên đường còn rất ướt.”

Người phụ nữ tóc ngắn vẫn rất vội, bước đi càng lúc càng nhanh, giọng nói mang theo sự sốt ruột: "Tôi phải quản lý nhiều thứ trong một ngày, sao có thể chậm rãi được. Gặp mặt xong phải rời đi ngay, một lát nữa tôi còn phải đi dự họp báo.”

Người phụ nữ tóc ngắn tên là Lâm Huệ Mỹ, phó tổng của Đông Nhạc ảnh thị, đồng thời cũng là nhà sản xuất của đoàn làm phim “Tuyệt Đại Song Kiêu”.

Cô nhận được tin nhắn từ sếp của mình vào tối hôm qua, nói rằng Ngô Khắc Minh đã giới thiệu cho cô một ứng cử viên đóng vai Giang Phong và để cô ấy xem có phù hợp không. Lâm Huệ Mỹ tuy không quá tình nguyện, nhưng cũng không có cách, cho nên đành phải tranh thủ chạy tới.

Trợ lý chạy nhanh ở phía sau cô, thở hổn hển nói: "Lâm tỷ, chị còn tính xem thử sao, không phải đã định người sắp gặp mặt sẽ đóng vai Giang Phong à? Dù sao cũng là người do đạo diễn Ngô Khắc Minh giới thiệu, chẳng lẽ chị vẫn dự định từ chối?”

Vừa nhắc tới chuyện này, Lâm Huệ Mỹ giống như bị nhen một mồi lửa, lập tức bùng nổ.

"Đừng có nhắc tới Ngô Khắc Minh trước mặt tôi!”

Cô càng nghĩ càng giận, nhịn không được hung hăng đập mạnh hai chân xuống mặt đất: "Diễn viên trước đó không phải cũng do ông ta giới thiệu à?”

“Ông ta dám lừa tôi!”

Lâm Huệ Mỹ vô cùng tức giận: "Chỉ còn một tuần nữa là khởi động máy, hắn lại nói với tôi không rảnh, mẹ nó, sao hắn dám làm vậy.”

"Xem chúng ta làm lốp dự phòng, sau đó hai lòng đi tìm những bộ phim truyền hình khác, đúng là không có chút tinh thần hợp đồng nào!"

"Nhân phẩm bại hoại, đạo đức không có!"

"Không phải người!"

Vừa nói, cô vừa hung hăng chỉ vào cầu vượt dưới chân, tức giận nói: "Sau này nếu có hợp tác với hắn nữa, tôi sẽ từ đây nhảy xuống, tôi sẽ là một con chó!"

Người trợ lý nhìn Lâm Huệ Mỹ tức giận đến sùi bọt mép, bất lực nói: "Lần trước Hạ Tuấn Ninh lừa chị, chị cũng nói y như vậy.”

“Sau đó, người ta vẫn đến đóng vai Hoa Vô Khuyết của chị đó?”

Lâm Huệ Mỹ: ". . ."

Cô hung hăng trừng mắt trợ lý đứng phía sau: “Cô nói nhiều quá đó.”

Trợ lý đảo mắt, nhún vai thờ ơ.

Ngọn lửa bị một chậu nước lạnh dập tắt, không khỏi kêu răng rắc, chỉ cúi đầu đi về phía trước, hờn dỗi chính mình. Trợ lý nhìn bóng lưng đáng thương của cô, đành phải mở miệng an ủi: "Ai da, vòng tròn này chính là như vậy."

"Chị đã lăn lội nhiều năm như vậy, gặp phải mấy dạng chuyện này còn ít sao?”

Trợ lý thở dài, ôn nhu nói: "Nghĩ thoáng chút, không cần phải vì đám người cặn bã này mà hao tâm tổn phí.

"Cũng may, Ngô đạo đã lập tức giới thiệu một người khác cho chị sao? Dưới tay ông ấy làm gì có binh hèn, mà con mắt nhìn người nhất định cũng không sai.”

Lúc này, Lâm Huệ Mỹ mới vừa đè xuống lửa giận liền nhịn không được mà nhen nhóm lên.

"Sẽ không sai? Có chỗ nào không sai không?”

Cô cắn răng nghiến lợi nói: "Cậu xem mấy người mà ông ta giới thiệu tới có ai là không có vấn đề không?

"Đúng là lão già cặn bã.

"Xem chỗ của tôi là khu vui chơi sao?”

Lâm Huệ Mỹ gần như bóp chặt tập tài liệu trong tay nói: "Tuy rằng chúng ta chỉ quay màn ảnh nhỏ, nhưng cũng sản xuất đến mấy chục triệu, đây là xem thường người khác.

"Tôi muốn một diễn viên chính, có kinh nghiệm vậy mà hắn lại đưa cho tôi một diễn viên quần chúng, đây là có ý gì?”

Lâm Huệ Mỹ cả giận nói: "Ông ta ôm một đống bảo bối trong tay, nhưng lại ném cho tôi một cái bánh bao thiu!”

"Xuỵt!" Trợ lý nghe thấy lời này liền vẫy tay ra hiệu với cô, “Chị nhỏ giọng một chút đi!”

"Hoành Châu lớn như vậy, tôi nói lời này thì ông ta có nghe được sao?”

Lâm Huệ Mỹ dừng một chút, yên lặng hạ tầm mặt xuống. Vừa rồi cô quá nóng giận nên mới nhất thời nói mấy lời khó nghe, hiện giờ đã tỉnh táo, cũng biết mình lỡ lời.

Lâm Huệ Mỹ trầm mặc chốc lát, thả bước chân chậm lại, không còn hùng hùng hổ hổ như mới vừa rồi.

Trợ lý nhìn bộ dáng ủ rủ của cô, nhịn không được thở dài, nói: "Lâm tỷ, chị bớt giận đi, lát nữa gặp người ta cũng đừng hung hăng như vậy. Dùng được thì dùng, không dùng được thì thôi, cần gì phải hao tâm tổn phí.

"Nếu không được thì chúng ta trở về Casting tiếp, không có vấn đề gì lớn cả.”

Lâm Huệ Mỹ nghe cô ấy nói như vậy, nhếch miệng, đáp: "Tôi biết đạo lý này, nhưng không thể không tức giận được.”

"Ai…”

Nói xong, cô thở dài: "Tôi chỉ nể mặt mũi của Ngô đạo nên mới đến, chứ căn bản không quá hy vọng vào người này.

"Không phải ta nói chứ chứ, thẩm mỹ của Ngô Khắc Minh thật sự quá lạc hậu."

Nói xong, Lâm Huệ Mỹ lấy điện thoại di động, mở ra một bức ảnh: "Cô xem, đây là hình chụp hôm qua ông ta gửi cho tôi, cũng chính là người chúng ta gặp hôm nay.”

Nghe nói như thế, trợ lý liền áp sát tới, nhìn về màn hình điện thoại di động.

Bên trong màn hình là một ảnh chụp hơi mờ, ngay góc bên trái của bức ảnh là một vị hòa thượng trẻ tuổi mặc áo tăng bào màu xám.

Từ bức ảnh có thể mơ hồ thấy người này cao và gầy, nước da trắng, các đường nét trên khuôn mặt mềm mại, trông rất thoải mái.

"Người này nhìn rất được,” Trợ lý nói, "Để đầu trọc mà còn đẹp trai như vậy, không tồi nha..”

“Cái gì mà không tồi…”

Trong khi nói chuyện, hai người đã đi tới trước quán cả phê.

Lâm Huệ Mỹ hạ thấp giọng, thì thầm: "Đúng thật là nhà quê, ngay cả khí chất của một quý công tử cũng không có.”

Cô hơi hơi hất cằm lên: "Ngọc Lang Giang Phong trong lòng của tôi là mỹ nam tuyệt thế vạn năm, ngọc thụ lâm phong,

chỉ cần hắn vừa mới xuất hiện trên màn hình nhất định sẽ khiến cho hai mắt của người xem phát sáng, đẹp đến nghiêng nước nghiêng trời.”

Trợ lý thầm nghĩ: Ha ha.

Chị đừng có nói như vậy, trước nghĩ xem chị có mới được người có phong thái vậy không rồi hẳn chém.

Lâm Huệ Mỹ dĩ nhiên không đọc được suy nghĩ của trợ lý, cho nên tiếp tục hăng say nói: "Cô xem bản cũ của Giang Phong, một bộ bạch y, tiêu sái lỗi lạc, đó mới goin là “Thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử”.”

"Trong sách đã nói “Trên đời không có một cô gái nào có thể cưỡng lại vẻ đẹp của Giang Phong khi…”

Lâm Huệ Mỹ nói xong, trong lúc vô tình, ánh mắt nhìn về một bên góc của cửa tiệm.

"Cười. . ."

Ngay khi chữ cuối cùng được thốt ra, cả người cô giống như mất đi linh hồn.

"Chào quý khách, quý khách đã đặt chỗ trước chưa ạ?”

Lúc này, nhân viên quán cà phê đi đến gần hai người, miệng nở nụ cười hỏi thăm.

Thế nhưng Lâm Huệ Mỹ giống như không nghe thấy cậu ta hỏi gì cả, cô chỉ kinh ngạc nghiêng đầu nhìn về phía góc khuất hẻo lánh trong quán. Nơi ấy, có một thanh niên mặc áo len trắng đang ngồi ở đó.

Người này ngồi yên lặng phía trước bàn, một tay đỡ cằm, một tay chậm rãi lật trang sách. Hắn có mái tóc ngắn tung xõa, tầm mắt cúi thấp, lông mi đen nhánh che khuất đôi mắt của hắn, chỉ chừa lại sống mũi cao và khóe môi thanh tú.

Ánh nắng ban mai chiếu xiên vào cửa sổ qua tấm rèm vải trắng kem, như thể phủ lên gò má hắn một vầng hào quang.

Gió thổi làm lay động rèm, ánh sáng pha tạp, một khuôn mặt xinh đẹp phản chiếu mờ ảo trên mặt bàn màu gỗ nhạt.

Trong nháy mắt, Lâm Huệ Mỹ bị hoảng hốt.

"Lâm tỷ, chúng ta bao phòng nhé?" Trợ lý vỗ vỗ nàng bả cô, hỏi.

Lâm Huệ Mỹ giống như mới thoát khỏi cơn mơ, ngơ ngác một hồi lâu mới đáp lại: “Phòng? Phòng gì?”

Cô ấy chỉ tay vào góc và nói, "Tôi muốn ngồi ở đó."

Lập tức, Lâm Huệ Mỹ không đợi trợ lý trả lời, cô cầm tài liệu trên tay, nhanh chân bước về hướng kia.

Trợ lý: ". . ."

Ý chị là sao?

Có thể nói rõ ràng với em không??