Chương 18: Cậu Muốn Làm Diễn Viên Không?

Quả nhiên, Ngô Khắc Minh tiếp tục nói: "Cậu biết đoàn làm phim “Tuyệt Đại Song Kiêu” không? Hai ngày trước bọn họ vừa đến Hoành Châu."

"Diễn viên ban đầu dự kiến đóng nhân vật Ngọc Lang Giang Phong đã vướng lịch trình, do đó trong suốt thời gian vừa rồi vẫn chưa tìm được người thay thế thích hợp, cậu nghĩ xem có muốn thử hay không?”

Hứa Trăn: ". . ."

Ngọc Lang Giang Phong? Tôi á?

Xin lỗi, tôi chỉ là thay anh trai đi diễn, chứ không phải chính mình.

Hắn vừa định muốn mở miệng cự tuyệt, liền thấy cách đó không xa, một thân hình mập mạp đang liều mạng vẫy vẫy.

Hứa Trăn tập trung nhìn vào, này không phải Kiều Phong thì là ai.

Kiều mập mạp thấy Hứa Trăn bị Ngô Khắc Minh gọi đi, sợ hắn nói lộ ra, thế là liền tránh ở bên cạnh nhìn.

Đến lúc nghe được Ngô đạo chủ động giới thiệu vai diễn cho Hứa Trăn, Kiều Phong vô cùng phấn khích. Lão đại đã chủ động giật dây giới thiệu giúp cậu nha!

Đây là ý tốt mà không phải ai cũng có được đâu, loại chuyện này sao có thể từ chối?

Hắn giậm chân, vẫy tay, liều mạng dùng khẩu hình miệng minh họa: Đồng ý đi!

Đồng ý!

Nhanh nhanh nhanh!

Hứa Trăn cau lông mày lại.

Tôi tại sao phải đồng ý?

Đồng ý rồi thì ai đi diễn đây? Anh sao?

Rõ ràng nói chỉ quay một cảnh, giờ lại muốn tăng thêm.

Mắt thấy Hứa Trăn không để ý tới mình, Kiều Phong nhất thời cảm thấy tình thế rất cấp bách, đưa tay vào túi sách lấy ra một xấp tiền màu đỏ chói.

Sau đó, hắn ở phía sau lưng Ngô dạo, dùng sức quơ quơ, khẩu hình miệng nói: Thêm tiền!

Tôi thêm tiền cho cậu!

"Cám ơn Ngô đạo," Lông mày của Hứa Trăn lập tức giãn ra, trên mặt mang theo hưng phấn, "Tôi muốn thử!” Nhìn qua rất giống dáng vẻ đang mong chờ.

Ngô đạo hài lòng gật gật đầu.

Tuy nhiên…ông ta hít mũi một cái, cảm thấy hơi nghi hoặc, hình như mình ngửi thấy mùi tiền ở đâu đây.

Cảnh quay hơn ba phút kéo dài suốt mười bốn giờ, từ bảy giờ sáng đến hơn chín giờ tối.

Đạo diễn Tô Văn Bân dùng cuống họng khàn khàn hô lên “Qua”, bên trong phim trường lập tức vỗ tay hoan hô như sấm, phấn khởi như thể sắp được ăn tết.

Rốt cuộc!

Dùng hết thời thời gian một ngày mới có thể hoàn thiện cảnh quay dài hơn ba phút này. Hơn nữa, hình ảnh vô cùng chất lượng. Những người trong nghề có thể đánh giá rằng cho dù doanh thu phòng vé là bao nhiêu, thì cảnh quay này nhất định sẽ tạo ra một tiếng vang vô cùng lớn trong giới điện ảnh.

Hứa Trăn đứng trước màn hình, nhìn hình ảnh đang được phát bên trong, tâm trạng không ngừng run rẩy. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy bộ dáng của mình thông qua loại hình thức này.

Ở bên trong camera, vị đạo sư phật giáo mặc áo tăng bào màu xám, tay cầm tràng hạt bằng gỗ hồng sắc rất giống bản thân, nhưng sao hắn vẫn cảm thấy vô cùng xa lạ. Thật sự cảm giác hoàn toàn khác biệt so với lúc soi gương, phảng phất giống như một người khác.

“Hắn” ở trong thế giới đó có khuôn mặt rất giống mình nhưng cuộc đời lại hoàn toàn khác. Hứa Trăn động nhiên cảm thấy một tia rung động không thể hiểu được. Giống như bản thân hắn đã tự mình trải nghiệm qua một đoạn thời gian như vậy. Chỉ là hiện tại ký ức này đã bị xóa đi, chỉ còn lại một chút phản ứng của bản năng.

Loại cảm giác này thật sự rất huyền diệu.

Khi mọi người rời khỏi phim trường, bên ngoài màn đêm đã buông xuống, ánh sao lấp lánh trên bầu trời. Trận mưa hôm qua không biết đã ngừng từ lúc nào, chỉ có mặt đường còn hơi ẩm ướt, tuy nhiên cũng không ảnh hưởng đến cảnh quay ngoài trời.

Hứa Trăn đã sắp hoàn thành cảnh quay của mình, hiện tại chỉ còn cảnh Tuyết Trúc và Dạ Vũ gặp gỡ lần đầu tiên.

Trước khi kết thúc cảnh quay, Tô Văn Bân mới kêu bọn họ đến nói chuyện, bối cảnh hiện trường vẫn chưa được dựng lên, có thể hai ngày sau mới có thể quay tiếp. Hứa Trăn cũng không vội, tạm thời trở về khách sạn nghỉ ngơi, chờ đoàn phim gọi đến.

Trên đường trở về khách sạn, Kiều Phong một lần nữa nhắc lại chuyện của Ngô Khắc Minh vừa rồi: Thử vai Giang Phong trong “Tuyệt Đại Giang Kiêu”.

"A Trăn, cậu nghe ca nói…”

Kiều Phong bày ra bộ dáng thấm thía, hướng dẫn từng bước nói: "Người phiêu dạt trong giang hồ bất quá chỉ là một vòng tròn.”

"Ngô đạo nhìn trúng cậu, cho cậu một nghệ danh mới, lại giới thiệu vai diễn, đây chính là ý tốt ông ta dành cho cậu. Không quan trọng là cậu thích bộ phim này hay không, trước cứ đồng ý, biểu thị lòng thành của mình…”

"Chờ một chút, " Hứa Trăn nhịn không được ngắt lời, "Kiều ca, đây là vòng tròn của anh, không phải của tôi.”

Hắn nghiêm mặt nói: "Tôi chỉ là người làm việc tạm thời do anh thuê, càng không có ý định bước vào vòng tròn hỗn loạn này.”

Kiều Phong: ". . ."

Một lúc lâu sau, hắn mới miễn cưỡng vẻ mặt đau khổ tiếp tục nói: "Tuy là như vậy, nhưng người tốt phải làm đến cùng, tiễn phật phải tiễn tới Tây thiên. Coi như cậu giúp đỡ anh thì cậu cũng đâu chịu thiệt thòi gì.”

Kiều Phong cười ha hả, nói: "Cậu xem, người xuất gia không phải hay nói “Sống ngày nào được ngày đó” à.”

Hứa Trăn ngây người nhìn hắn, như là đang nhìn một người tâm thần chậm phát triển.

Kiều Phong bị hắn nhìn đến chột dạ, nhịn không được rụt cổ một cái.

Một lát sau, Hứa Trăn mở miệng nói: "Sửa lại một chút, đầu tiên tôi chưa có xuất gia, không phải là hòa thượng. Tiếp theo, sống ngày nào được ngày ấy mang ý nghĩa xấu, biểu thị cho việc làm qua loa cho xong không có trách nhiệm…”

Kiều Phong: ". . ."

Được rồi, đây là bị hòa thượng lên lớp! Thật mất mặt mà!

Kiều Phong không còn dám húp súp gà nữa, nên đánh phải đánh đòn sát thủ, “ Ca muốn nói rõ ràng với cậu. Ngoại trừ vai diễn này, Hứa Trí Viễn còn có rất nhiều việc nhỏ linh tinh cần phải xử lý. Nếu như trước mắt không thể tìm thấy cậu ta, tôi vẫn muốn mời cậu tiếp tục ở lại hỗ trợ.”

"Đương nhiên, không phải giúp không công," Kiều Phong cười nói, "Ngoại trừ thù lao trước đó tôi đã đáp ứng với cậy, dĩ nhiên vẫn còn phần thường khác cho những công việc tiếp theo.”

Hứa Trăn hỏi: "Việc linh tinh là gì?”

Kiều Phong nói: "Đó chỉ là một số khâu hoàn thiện, chẳng hạn như thông báo về một bộ phim truyền hình mà cậu đã quay trước đây và một video quảng cáo cho trò chơi trực tuyến đã được thương lượng xong, đại loại là như vậy.”

"Cậu yên tâm, cậu ta không có bộ phim nào ngoại trừ “Dạ Vũ Giang Hồ”, tất cả chỉ đều là việc vặt vãnh."

Hứa Trăn khẽ nhíu mày. "Vẫn chưa tìm được Hứa Trí sao?" Hắn hỏi, "Sáng nay anh nói mọi người đang tìm hắn ở bên Thái Lan sao?”

Kiều Phong cười khổ lắc đầu, nói: "Không tìm được."

"Tôi kêu bạn của mình đến sân bay bắt cậu ta, nhưng người xuống sân bay quá nhiều không thể nhìn thấy rõ bóng dáng.”

Hứa Trăn trầm mặc nửa ngày, nói: "Nhưng cứ vậy cũng không phải biện pháp tốt. Tôi cũng không thể làm thế thân cho hắn cả đời được.”

Kiều Phong vụиɠ ŧяộʍ nhìn sắc mặt của hắn, do dự chốc lát, sau đó thử dò xét nói: "Cũng không phải là không có biện pháp, ví dụ như…Cậu có suy nghĩ muốn làm diễn viên hay không?”

Hứa Trăn giật mình, “Tôi á?, ý là kêu tôi làm thế thân lâu dài sao?”

Kiều Phong nói: "Không phải, không quan hệ gì với Hứa Trí Viễn, chính là bản thân cậu, có muốn làm diễn viên không? Thật sự coi diễn viên là nghề nghiệp trong tương lai của mình.”

Kiều Phong thấy hắn không lập tức cự tuyệt, vội vàng tiếp tục dụ dỗ: "Tôi nói thật, cho dù hoàn toàn không cân nhắc quan hệ của cậu với Hứa Trí Viễn, thì tôi vẫn muốn dẫn dắt cậu. Cậu không những có ngoại hình tốt, đánh võ giỏi, còn am hiểu việc bắt chước, đây chính là tầm bài tốt nhất để ra quân.”

Hắn nhìn chằm chằm Hứa Trăn, một mặt thành khẩn nói: "Ca nói câu nghe, cậu đặc biệt thích hợp làm diễn viên. Đời này, không phải cậu muốn tìm một chuyện mà mình hiểu biết sao, hiện tại con đường đã mở ra trước mắt, tại sao lại không thử?”

Hứa Trăn bị những lời này làm cho sửng sốt. Tuy nhiên hắn cũng không phải là một đứa nhỏ luôn trong trạng thái mờ mịt. Mặc dù Kiều Phong có tài ăn nói rất tốt, nhưng Hứa Trăn vẫn lắc đầu, đáp lại: “Cảm ơn Kiều ca để mắt, nhưng thật sự xin lỗi, tôi không có hứng thú với diễn kịch.”

"Hơn nữa, tôi đã có kế hoạch trong tương lai, cho nên không thể đứng núi này trông núi nọ được.”

Nghe hắn nói như vậy, Kiều Phong yên lặng thở dài, như thể hắn ta đã bỏ lỡ một trăm triệu.

Nhưng mà, hắn không biết rằng, Hứa Trăn cũng ở một tại một nơi góc khuất nào đó âm thầm thở dài. Không biết vì cái gì, sau khi từ chối lời mời của Kiều Phong, đáy lòng hắn cũng vô cùng tiếc nuối.

Có vẻ như công việc diễn xuất thực sự khá thú vị?

Ân, nếu như diễn kịch là một loại trò chơi, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, như vậy cứ ngẫu nhiên "Chơi vài trận" cũng có vẻ rất vui…

Vào ban đêm, Hứa Trăn đến tận khuya mới ngủ.

Nhưng sáng sớm hôm sau, hắn vẫn theo lệ 5 giờ lập tức rời giường, đầu tiên trầm giọng tụng kinh trong phòng, sau đó mở cửa sổ, chậm rãi đánh quyền. Thói quen sinh hoạt này đã đi theo hắn một thời gian rất dài, Hứa Trăn cũng không có ý định thay đổi.

Buổi sáng mười giờ, Kiều Phong giúp hắn gặp mặt nhà sản xuất của “Tuyệt Đại Song Kiêu”. Đoàn làm phim bên kia đã vào sân, không tới mấy ngày liền muốn khởi động máy.

Dựa theo Kiều Phong phân tích, mặc dù nhân vật Ngọc Lang Giang Phong là do Ngô Khắc Minh giới thiệu, nhưng Hứa Trăn cũng không nhất định nắm chắc được vai diễn này.

Ngô Khắc Minh dĩ nhiên có mặt mũi lớn, nhưng giao tình của Hứa Trăn với người ta không cao, mặt mũi của Ngô đạo cũng không phải mặt mũi của hắn. Kiều Phong cố ý phái người đi hỏi thăm một chút, sau đó mới biết vai diễn Giang Phong chính là của một diễn viên tuyến ba hết thời.

Khi còn trẻ, người này từng nổi tiếng với danh xưng mỹ nam cổ trang, nhưng về sau đã không còn được như vậy.

Là nhân vật đầu tiên xuất hiện, hắn vừa có thể xào nhiệt, lại không đoạt đi danh tiếng của nam chính, vai diễn Giang Phong này chính là nhân vật thích hợp nhất.

Nhưng mà. . .

Hứa Trăn hoàn toàn khác với các điều kiện trên.

Suy bụng ta ra bụng người, nếu như Kiều Phong là nhà sản xuất, tuyệt đối sẽ không chọn Hứa Trăn cho vai diễn Giang Phong.

Thế nhưng nói như vậy, Kiều Phong cũng sẽ không phải vì phần thắng không lớn mà vứt bở quyền thi đấu.

Làm hết sức mình, nghe theo ý trời.

Sau khi ăn sáng, Hứa Trăn cũng vừa tắm xong, lúc này Kiều Phong giống như nhà ảo thuật từ đâu lấy ra một bộ tóc giả, lén la lén lút đến gắn Hứa Trăn: "A Trăn à, cậu đội cái này thử xem?”

Hứa Trăn: ". . ."

Vì sao?

Vì sao phải mang thứ này?

Đầu trọc thì có gì không tốt?