Chương 2: Cô Trọng Sinh Rồi?

Lạnh, đau

Vừa ướt vừa lạnh

Đầu đau như là búa bổ.

Lúc cô dần có cảm giác, Tần Mãn cảm thấy khả năng thi thể mình sau khi chết bị Trang Dã hành hạ.

Nếu không phải cô rõ là ngực cô bị trúng đạn, vì sao lại đau đầu gần chết.

Nhưng với sự nhạy bén của một quân nhân, Tần Mãn cảm nhận được tri giác thì đột nhiên mở to mắt, hai mắt trắng dã cùng với căn phòng yên tĩnh.

Ánh nắng ấm áp từ ngoài cửa sổ chiếu vào, trên bệ cửa sổ đặt một chậu cây nhỏ được tắm trong ánh sáng, có vẻ như tất cả đều tốt đẹp.

Không có tiếng súng chói tai, không có Trang Dã đang đắc ý cười gằn, trước khi mất đi ý thức cuối cùng trong đêm tối bất tận nặng nề.

Đây…là đâu?

Tần Mãn đột nhiên từ trên giường bật dậy, nhìn xung quanh.

Hoàn cảnh lạ lẫm nhưng an toàn này là nơi nào?

Cô tại sao lại ở đây?

Cô không phải bị bắn chết rồi ư?

Đang lúc cô cảm thấy kỳ quái thì đột nhiên cánh cửa bị mở ra, một người đàn ông mặc trang phục huấn luyện từ bên ngoài vội vã đi vào.

"Cô đã tỉnh rồi?" Người đàn ông nhìn cô đang ngồi, đầu tiên là thở dài nhẹ nhõm sau đó lại cau mày, nói: "Tần Man, cô không thích ứng được với huấn luyện của quân đội thì sớm muộn cũng rời khỏi nơi này, lần này huấn luyện leo trèo nhưng cô lại ngã xuống bùn, nếu lần sau còn huấn luyện khác thì sao? Cô có phải muốn tất cả mọi người biết cô là nữ giả nam trà trộn vào quân đội hay không?"

Ngữ khí của anh ta rất nghiêm khắc nhưng Tần Mãn lại không có lòng dạ nào mà chú ý, càng không để ý anh ta gọi cô bằng cái tên khác lạ, ngược lại cô chỉ chú ý đến câu…Nữ giả nam trà trộn vào quân đội?

Cô không nghe lầm chứ, nữ giả nam?

Trà trộn vào quân đội?

Tần Mãn cúi đầu nhìn bộ đồ rằn ri đầy bùn trên người mình, bảo sao vừa rồi cô cảm thấy lạnh.

Nhưng mà tại sao cô lại mặc đồ rằn ri, nữ giả nam lẫn vào quân đội?

Cuối cùng là chuyện gì xảy ra vậy?

Người đàn ông đứng bên giường thấy cô không nói lời nào mà ngồi ở đó, không khỏi cảm thấy có hơi kỳ quái, lúc này cô hẳn là sớm khóc lên rồi mới đúng.

Vì thế, anh ta hơi chần chừ hỏi:

"Cô ổn chứ? Có muốn tôi đi tìm bác sĩ cho cô không? Lần này tôi đưa cô tới đây coi như bị bác sĩ kiểm tra toàn thân cũng không bị bại lộ."

Anh ta tưởng người trước mặt bị ngã làm tổn thương đầu cho nên mới ngu ngơ, ngơ ngác như vậy.



Dù sao lấy giao tình bọn họ từ nhỏ đến lớn cũng hiểu cô là một thiên kim tiểu thư bị nuôi xấu tính tình điêu ngoa, bốc đồng.

Nếu không cũng sẽ không vì có thể ở bên cạnh mình mà lợi dụng chức vụ của ba mình mà thừa đυ.c thả câu nữ giả nam tiến vào quân đội, còn gây ra chuyện này.

Nếu không phải năm đó chú Tần có ân với nhà anh ta, anh ta căn bản sẽ không giấu diếm thay cô, thậm chí anh ta còn chủ động ôm lấy chuyện này, sợ thân phận của cô bại lộ.

Vừa nghĩ tới chú Tần, anh ta hơi nản lòng chuẩn bị đi gọi người.

Nhưng vào lúc này, người nãy giờ không nói gì đột nhiên từ trên giường nhảy xuống, trực tiếp va vào anh ta, xông ra ngoài cửa.

Tốc độ của cô rất nhanh, nhanh đến mức người đàn ông không kịp phản ứng.

Chờ anh ta kịp phản ứng, người đã sớm rời khỏi phòng.

Anh ta vội vàng đuổi theo, gọi cô lại, "Tần Man, Tần Man!"

Đáng tiếc, người đã chạy đi không bởi vì anh ta gọi mà dừng lại.

Do đầu bị thương và chấn động nhẹ, cô chạy hơi lảo đảo nhưng cô vẫn dùng tốc độ nhanh nhất chạy ra ngoài.

Chỉ vì cô muốn trở về.

Cô không biết mình tại sao lại nữ giả nam, cũng không biết mình gặp cái quỷ gì mà ở trong quân đội huấn luyện, cô chỉ biết duy nhất một điều là----cô còn sống!

Sau gáy có cảm giác đau đớn luôn nhắc nhở Tần Mãn cô thật sự còn sống!

Cô còn sống thì không có lý do gì giữ lại tên phản bội Trang Dã.

Cô muốn trở về, cô nhất định phải dốc hết sức trở về gϊếŧ tên phản bội kia!

Nhưng đáng tiếc chính là, cô vừa mới lao ra khỏi cửa, choáng váng trước mặt làm dưới chân cô lảo đảo, cơ thể nghiêng ngả rồi ngã xuống đất.

Người đàn ông đuổi theo sau lưng tranh thủ bắt được cô, túm cô trở về, " Cô đang làm gì vậy! Cơ thể của cô bây giờ, bác sĩ nói nhất định phải nằm mấy giờ mới có thể ổn được!"

Nói xong chuẩn bị đưa cô trở về phòng bệnh.

Nhưng Tần Mãn vẫn đứng im, nhìn về phía trước, trực tiếp tránh đi, nói:" Buông tay."

Người đàn ông bắt được cánh tay của cô, nhẫn nại nói: " Cùng tôi trở về."

"Buông tôi ra." Tần Mãn một lần nữa nhấn mạnh.

Đáng tiếc, đối phương không thèm để ý, chỉ túm cô về một hướng trong bệnh viện: "Đừng náo nữa, Tần Man!"

Vốn dĩ do Tần Mãn muốn gϊếŧ người trả thù nhưng lại bị anh ta ba lần bốn lượt lôi kéo, cuối cùng cũng không còn tính nhẫn nại.

Cô vung tay đối phương ra, khuôn mặt mang theo sự tàn bạo, "Tôi nói rồi buông tôi ra, điếc à!"



Đối phương hiển nhiên không ngờ tới cô lại có sức lực lớn đến thế, lại còn nói ra lời này, sắc mặt anh ta không khỏi có chút biến hóa, "Tần Man, cô đừng tưởng rằng trong tên cô có chữ Man thì có thể điêu ngoa, tùy hứng!"

Anh ta nói xong, lại lần nữa tiến lên bắt lấy tay cô.

Lúc này trong đầu Tần Mãn có một ý niệm đó là trở về gϊếŧ người, nhất định phải trở về gϊếŧ chết thằng ranh con Trang Dã kia, cho nên cô đứng lại, lạnh lùng nói:" Đúng vậy, tôi không chỉ điêu ngoa tùy hứng mà còn rất ngang tàn, anh muốn thử không?"

Vừa nói xong, nắm đấm của cô lập tức đánh lên mặt đối phương.

Nắm đấm mạnh mẽ không mang theo chút do dự nào làm cho đối phương theo bản năng buông tay tránh sang bên cạnh.

"Tần Man!" Người đàn ông hiển nhiên không ngờ tới cô ra tay hung ác như vậy, lúc này anh ta mang theo tức giận kêu một tiếng.

Đáng tiếc, Tần Mãn cho hắn một chữ rất ngang ngược, "Cút!"

Sau đó cô xoay người chạy về phía trước.

Nhưng mà cô vừa chạy đến cổng, choáng váng trong đầu càng tăng thêm, cuối cùng hai mắt tối đen mềm oặt ngã xuống đất.

"Tần Man!" Giọng nói sau lưng truyền đến vẫn là của người đàn ông kia.

Sau đó cô cảm giác như bị ma đè, rõ ràng cô nghe được âm thanh bên ngoài, biết rõ được mình lại nằm trên giường bệnh một lần nữa nhưng hết lần này tới lần khác không cử động được.

Cô hận tình trạng của mình lúc này.

Tại sao, tại sao không cho cô cử động.

Đã sống lại rồi thì tại sao không cho cô trở về gϊếŧ tên khốn nạn kia!

Vết thương trên đầu lại bắt đầu đau một lần nữa, thậm chí so với trước càng đau hơn, đau đến mức muốn nổ tung, sau đó cô thấy trước mắt chiếu từng hình ảnh như là phim ảnh giống chương trình đang phát sóng.

Trong đầu bắt đầu bằng hình ảnh một em bé đang bi bô tập nói chậm rãi lớn lên, cô bé vui vẻ, buồn đau, tức giận từng cái nhanh chóng lướt qua, đồng thời còn khiến cô cảm động lây.

Thế nhưng Tần Mãn có thể xác định cô bé trước mắt không phải là cô!

Cho đến hình ảnh cuối cùng cô bé mặc đồ rằn ri của nam binh, do bàn tay mềm mại không chịu nổi dây gai thô cứng, không cẩn thận leo lên dây rồi bị ngã xuống vũng bùn, phần ót bị chạm xuống đất.

Tần Mãn cảm giác vết thương của mình lại đau một lần nữa.

Ngay sau đó cô bị đau đến tỉnh.

Lúc này, sắc trời ngoài cửa sổ đã tối, đèn nhỏ trên đầu giường sáng lên, tạo một đường viền xung mờ ảo trong căn phòng .

Nhưng cảnh cuối cùng giống như là ngừng lại trong đầu của cô, làm sao cũng không xua đi được.

Thì ra cô thật sự chết rồi nhưng cô vẫn còn sống.

Chẳng qua là cô sống theo phương thức khá đặc thù, sống lại trên người của một cô gái khác.

Một nữ binh tên là Tần Man