Chương 1: Nguyện Kiếp Sau Sẽ Không Phản Bội

"Ha ha ha, Tần tiểu thư, lần này nhờ có cô mà có thể thành công có được đơn hàng này, không phải ai trong chúng tôi có thể kiếm được nhiều tiền vậy đâu nha."

"Đúng vậy Tần tiểu thư, lần này thật sự nhờ có cô mới có thể hoàn toàn có được đơn hàng, nào! Tôi mời cô một ly!"

"Đúng đúng đúng, mời Tần tiểu thư một ly!"

Bóng đêm ngoài cửa sổ tĩnh mịch.

Trong phòng đèn đuốc sáng trưng, tiếng cười của đám đàn ông cùng với tiếng ly rượu va chạm xen lẫn nhau tạo ra ồn ào, hỗn loạn

Ngay lúc này, một giọng nữ lạnh nhạt nhưng dễ nghe vang lên.

"Tôi đã nói rồi, tôi sẽ đến bù cho các cậu thì nhất định sẽ đền bù cho các cậu."

Cô gái ngồi ở vị trí chủ vị tuổi tác so với đám đàn ông ở đây nhỏ hơn rất nhiều, mái tóc ngắn gọn gàng, gương mặt xinh xắn, mặc áo jacket xanh nhạt, giữa những ngón tay đang nắm một chiếc ly đế cao nhưng khí thế rất lạnh lùng, cao ngạo làm đám đàn ông đang ồn ào trong nháy mắt yên tĩnh lại.

Ánh mắt cô chậm rãi đảo qua mỗi người.

"Tôi biết lần trước từ chối đơn hàng sẽ có rất nhiều người không cam tâm nhưng bây giờ tôi tìm cho các cậu một đơn hàng với giá tương đương cũng coi như là đền bù cho các cậu."

Lời nói này khiến trên mặt đám đàn ông có hơi xấu hổ và khó xử.

Nhưng đó chỉ là chuyện thoáng qua.

Lập tức có một người trong đó nịnh nọt lấy lòng phụ họa, "Cho nên mới nói đi theo bà chủ như Tần tiểu thư, đám thuộc hạ chúng tôi rất vinh hạnh, tất cả mọi người trong Quỷ khu cũng rất vinh hạnh!"

Một người khác cũng lập tức đứng lên nâng chén nói: " Không sai, Tần tiểu thư muôn năm!"

"Muôn năm!"

"Muôn năm!"

"Muôn năm!"

Tất cả mọi người lập tức đúng lên chén mời cô uống rượu.

Nhưng cô gái ngồi ở đó không lập tức nâng ly lên, ngược lại là ngồi ngay ngắn ở một chỗ, tùy ý lắc ly rượu đỏ trong tay, một lúc sau mới nói:" Quỷ khu là một tay tôi sáng lập, đây là trách nhiệm của tôi."

Nói xong, mới đưa ly rượu đỏ uống một hơi cạn sạch.

Trong nháy mắt, sắc mặt đám đàn ông ngồi đây đều trở nên khó coi.

Bởi vì trong lời nói của cô mang theo ý nhắc nhở không được từ chối.

Bầu không khí trong mấy giây cứng đờ nhưng rất nhanh lại một lần nữa nóng lên.

Đám đàn ông oản tù tì uống rượu rất náo nhiệt.

Mà vị Tần tiểu thư uống xong hai ly rượu đỏ liền đi lên lầu.

Cô từ trước đến nay không cùng đám người bọn họ tụ tập uống rượu, cũng không uống rượu nhưng hôm nay cô ngồi đây đơn giản là vì lần trước huyên náo không vui nên mới xuống ngồi trấn an vài câu thôi.

Bây giờ đã đạt được hiệu quả, tự nhiên cô cũng không cần ở lại.

Trở lại căn phòng tối đen của mình, cô ngồi trên ghế sofa nghe thấy tiếng cười bên ngoài mơ hồ truyền vào, không hiểu sao cô có chút mệt mỏi.

Căn phòng rất lớn nhưng lại rất yên tĩnh.

Không biết có phải do uống hay không uống mà cô tựa vào ghế chậm rãi ngủ thϊếp đi.

Nhưng giấc ngủ của cô không được an ổn.

Cô chau mày, sắc mặt tái nhợt, thậm chí dưới thời tiết cuối thu trên trán cô còn chảy mồ hôi lạnh.

"Tần Mãn, mày vậy mà phản bội quân đội?! Loại người như mày không xứng được ở lại quân đội, không xứng làm con gái của tao!"

"Mày không xứng!"

"Không xứng!"

Chợt, một đôi mắt đang khép chặt mở ra mang theo lạnh lùng, rét lạnh.

Căn phòng vẫn tĩnh lặng, tối đen như cũ, chỉ có ngoài cửa sổ mơ hồ có mấy tia sáng của ánh đèn đêm chiếu vào.

Tần Mãn ngồi trên ghế sofa, lệ khí trong mắt dần nhạt đi nhưng ý lạnh vẫn chưa tiêu tan.

Bên tai cô còn đang vang vọng những lời nói trong giấc mộng.



Đã năm năm.

Mỗi lần uống say cô lúc nào cũng nghe được giọng nói vang bên tai.

Cho nên cô không muốn động vào rượu.

Bởi vì cô rất chán ghét, hận âm thanh này.

Không xứng…

A, quả thực không xứng.

Nơi bẩn thỉu kia làm sao xứng được với cô!

Cũng chỉ có ba cô…À không, chỉ có Tần Khang tài giỏi nhưng rất ngu ngốc kia mới tin nơi đó rất sạch sẽ.

Cô cả đời này không thể quên ngày đó tại quân khu chín lúc cạnh tranh chức vị đội trưởng, từ xa cô nhìn thấy chiến hữu mình từng sóng vai đang ngồi trong xe nói chuyện vui sướиɠ với doanh trưởng, trong tay còn đưa một hộp quà.

Sau đó không có bất ngờ gì xảy ra, ngày hôm sau chức vụ đội trưởng đội dự bị của cô bị loại.

Ha, tín ngưỡng, mộng tưởng gì.

Tất cả đều là chó má!

Uổng phí hơn mười năm trung thành cùng mồ hôi và máu của cô đều bị vứt bỏ ở nơi đó.

Thật là tức cười!

Cô nắm chén trà trong tay, đứng ở cửa sổ nhìn về ánh sáng ở phía xa, đây là từ ánh đèn chiếu đêm phòng ngừa bất kỳ phần tử khả nghi nào đến gần.

Hệ thống phòng ngự ở đây chắc chắn không thể phá được, cho dù là người của quân khu chín có tấn công thì cũng phải hao tốn thời gian và tinh lực rất lớn.

Đây chính là tác phẩm mà cô rất đắc ý.

Không, nghiêm túc mà nói thì toàn bộ Quỷ khu đều là tác phẩm mà cô đắc ý.

Mỗi một nơi công kích và phòng ngự đều là cô tự tay thiết kế.

Vào ngày hôm đó sau khi cạnh tranh thất bại cô liền rời khỏi quân khu chín, sau đó ở chỗ này một tay sáng lập ra vương quốc của mình.

Có đôi khi cô không biết mình nên cảm ơn hay là nên chán chét nơi đó.

Nếu như không nhờ nơi đó, cô cũng không có khả năng một tay sáng lập ra Quỷ khu của ngày hôm nay còn dẫn theo rất nhiều thuộc hạ.

Nhưng cũng tương tự, nếu như không phải tại nơi đó, cô cũng không có khả năng bị in dấu phản bội.

Có lẽ, dấu ấn giống như ác mộng cả đời của cô không cách nào có thể rửa sạch được.

Một tiếng "Cạch", tiếng thanh thúy của thủy tinh vỡ vang lên.

Bàn tay của cô bị miếng thủy tinh cứa vào, máu tươi chảy ra.

Cho dù vậy, cũng không có cách nào dập tắt tức giận đang cuồn cuộn không ngừng trong lòng cô.

Đã nhiều năm trôi qua, mỗi lần nghĩ đến chuyện này, cô vẫn như cũ không cách nào yên ổn, dứt khoát đặt tách trà trong tay xuống, đi xuống lầu chạy vài vòng cho tỉnh táo lại.

Cô cố gắng không làm kinh động đến đám người kia, nhẹ nhàng đi bên cạnh cầu thang.

Nhưng cô lại không ngờ tới, vừa xuống lầu thì nhìn thấy một bóng người màu đen lướt qua bụi cỏ.

Có người lẻn vào?

Nhưng sau đó cô liền quả quyết phủ nhận.

Nếu có ai thừa đυ.c thả câu mà lẻn vào, không có đạo lý gì mà những cơ quan sẽ không kêu tiếng cảnh báo.

Lặp tức, cô đi theo dự định tận mắt nhìn xem người đang lén lút kia là ai.

Chỉ là trong lúc vô tình cô nghe được một bí mật.

"Đúng vậy, ngài yên tâm, cuộc mua bán này tôi nói nhất định sẽ hợp tác với ngài thì nhất định sẽ hợp tác."

"Tần Mãn? Cô ta là cái thá gì, làm sao có thể so được với ngài, bọn tôi đã sớm sinh lòng bất mãn với cô ta rồi."

"Yên tâm đi, bọn tôi cố ý diễn một vở kịch để cô ta trấn an mọi người rồi uống ly rượu đã bỏ thuốc, tác dụng của nói rất tốt, đợi lát nữa không sai biệt lắm thì sẽ có người giải quyết cô ta, đến lúc đó…"

Nói tới đây, tiếng cười không cần nói cũng biết đoạn sau là gì.



Sắc mặt người núp trong bóng tối đột nhiên thay đổi.

Cô cúi đầu nhìn qua bàn tay của mình.

Thì ra mình không phải không bị say mà là ly rượu kia đã bị bỏ thuốc.

Nếu như không phải nhờ có ác mộng làm cô tỉnh lại, hơn nữa cô không cẩn thận bóp vỡ cái chén trong tay thì rất có thể cô thật sự chết ở đó.

Đáng chết, đám người này dám tính toán cô!

Sắc mặt cô lạnh lùng, tiện tay rút dao găm bên hông, từng bước một tới gần tên lẻn vào nhưng cô lại không ngờ trong khoảnh khắc cuối cùng hiệu lực của thuốc có tác dụng, dưới chân đạp sai, "Rắc" dẫm lên cành cây khô bên cạnh.

Lúc này dẫn tới cảnh giác của đối phương đột nhiên quay người.

Cô tránh cũng không thể tránh được, trong nháy mắt hai người đối mặt với nhau dưới bóng đêm.

"Tần tiểu thư?!"

Người đàn ông nhìn thấy cô thình lình xuất hiện ở đây thì giật nảy mình, đứng tại chỗ sững sờ, anh ta nhìn thấy trong tay cô đang cầm con dao găm tản ra ý lạnh sắc bén thì liền rõ ràng cô nghe được lời toàn bộ hắn vừa nói.

Anh ta theo bản năng cúp điện thoại, muốn giải thích.

"Tần tiểu thư, cô đừng hiểu lầm, tôi chỉ là…chỉ là…"

Đáng tiếc anh ta còn chưa nói xòn, Tần Mãn quả quyết nói: "Trang Dã, cậu vậy mà phản bội tôi."

"Không, không phải, tôi…Cô nghe tôi giải thích, chuyện không phải như cô nghĩ…" Tên đàn ông được gọi là Trang Dã liên tục lắc đầu không ngừng, trong ánh mắt lộ ra hoảng sợ và bối rối.

Tần Mãn bước về phía trước một bước, đột nhiên có một cơn chóng mặt ập tới.

Cô biệt được tác dụng của thuốc đã đến.

Nhưng mà đối mặt với tên phản bội trước mặt, cô không dám lộ ra chút sơ hở nào, cô sợ đối phương muốn gϊếŧ cô, đem mình vào chỗ chết.

"Vậy thì như nào?" Cô cố ý trì hoãn cuộc trò chuyện, gương mặt rất tỉnh táo.

Nhưng cái tay kia dưới bóng đêm nắm chặt thành quyền, ý định làm mình bị thương để chống lại cảm giác hôn mê.

"Thật ra là…"

Trang Dã đứng ở đó, giọng nói hơi run rẩy, đột nhiên một tay khác dơ lên, sau đó từ trong bụi có yên tĩnh nghe thấy tiếng," Phịch----"

Tần Mãn đứng đối diện không kịp phản ứng, cảm giác trước ngực tê rần, sau đó bị sức lực mạnh mẽ tấn công đánh ngã xuống đất.

Cô chậm rãi ngẩng đầu nhìn thấy trong tay Trang Dã cầm một khẩu súng, trên mặt anh ta làm gì còn sợ hãi, chỉ có vẻ mặt đắc ý cười dữ tợn.

Cô nghe thấy hắn đứng ở đó, nói:" Tôi chính là phản bội cô! Ngu xuẩn!"

Trên người anh ta còn mang theo súng?!

Cái này…Làm sao có thể.

Lúc trước thành lập nơi này, cô quy định ngoại trừ canh gác có súng ra thì những người còn lại tuyệt đối không được phép mang súng.

Anh ta vậy mà có súng.

Ngay cả thiết bị cách âm cũng vô dụng, đủ để thấy được đám người này sớm đã có ý định phản bội.

Cô bị ngã ngồi ở đó, hoàn toàn không còn sức lực để chống đỡ.

"Tôi đã bỏ vào lượng thuốc vừa đủ, cô cho rằng cô giả vờ như không có việc gì thì có thể dọa tôi sao?" Trang Dã đi từng bước một đi qua, ngồi xổm bên cạnh cô nở nụ cười.

"Trang Dã, các cậu…Dám phản bội tôi…"

Lời của cô khiến Trang Dã ha ha nở nụ cười, "Phản bội cô thì rất kinh ngạc sao? Cô cũng không phải chưa từng phản bội. Đừng quên, chính cô đã từng phản bội quân đội, cho nên tôi cảm thấy cô sẽ hiểu mới đúng."

Anh ta nghiêng người về phía trước, đặt súng tại tim cô, đồng thời cúi đầu lại gần bên tai cô, "Tần Man, nể cô trước đây thu nhận tôi, tôi sẽ hi vọng cô kiếp sau sẽ không phản bội."

"Bằng bằng bằng---"

Vừa dứt lời, ba tiếng súng liên tục vang lên, làm những con chim đang bay trên bầu trời đêm hoảng sợ, toàn bộ căn cứ như thành chết, không có bất kỳ phản ứng gì.

Mà cô hoàn toàn đổ gục ở nơi đó.

Ngay khoảnh khắc sắp mất đi ý thức, cô chỉ nhớ rõ một câu cuối cùng của Trang Dã.

Nguyện kiếp sau sẽ không phản bội.