Chương 9: Tên ngốc

Sau một tuần, cả hai đều không liên lạc với nhau.

Cuộc đối thoại với Quý Nhược Bạch vẫn ở cuối câu nói của chính cô ấy "Không làm", điểm dừng nhỏ dường như kết thúc mối quan hệ ngắn hạn của họ.

Từ Sa ở nhà hai ngày trước khi trở lại lớp. Một mặt, Tuyên Huỳnh ghen tị với sự tự do không sợ ánh mắt của người khác của Từ Sa, nhưng mặt khác, cô cảm thấy Quý Nhược Bạch thật sự đối xử với người khác quá đỗi bất cận nhân tình.

Trưa thứ sáu tan học, cô nhận được điện thoại của dì, hỏi cô buổi tối có rảnh về nhà ăn cơm không.

Đầu dây bên kia quá bất thường, Tuyên Huỳnh không trực tiếp trả lời, đầu dây bên kia xoay quanh chủ đề và nói rằng con của bà ta sẽ tham gia cuộc thi sáng tác, nếu đạt giải sẽ được cộng thêm điểm. .

"Mẹ con và dì là chị em gái. Bọn ta sống với nhau từ khi còn nhỏ. Sau này, khi mẹ con kết hôn, dì đã phải bận rộn chạy vạy đi khắp nơi. Tiều Huỳnh à, dì của con đã chăm sóc con rất lâu rồi. Cuộc thi sáng tác của Tiểu Kỳ rất quan trọng, dì nghĩ rằng chỉ có con mới là người viết văn giỏi nhất... ".

Giọng nói liên miên cằn nhằn từ ống nghe truyền ra, Tuyên Huỳnh không có kiên nhẫn nghe xong không hề xúc động hay thông cảm, ngắt lời dì cô: "Buổi tối con sẽ đi."

Cuộc nói chuyện liên miên vỡ òa trong chốc lát, lập tức trở giọng vui mừng.

"Được, tối hôm đó dì sẽ nhờ cậu của con đến đón ở cổng trường."

Nói xong, bà ta cúp máy ngay lập tức, vì sợ Tuyên Huỳnh không thích sẽ lại đổi ý. Tuyên Huỳnh đặt điện thoại xuống, quay lại quầy hàng nơi cô rời đi sau khi xem giá, yêu cầu một chiếc bánh tráng giòn.

Bánh gạo được chiên trên vỉ sắt cho đến khi lớp vỏ bên ngoài giòn, phủ một lớp nước sốt cay ngọt, rắc một ít hành khô băm nhỏ và hạt mè. Tuyên Huỳnh cầm thanh tre mỏng, cắn xuống miếng bánh trước khi nước sốt dầu đỏ nhớp nháp chảy xuống.

Sau khi ngâm nước sốt, lớp vỏ bên ngoài không còn khô cứng, lớp xốp giòn bao bọc nhân bánh mềm và dẻo, vị ngon bùng lên trong hơi nóng, đang được xử lý gọn nhẹ vào bụng cô.

Bốn tệ một phần là một bữa ăn nhẹ khá xa xỉ đối với cô, nhưng dù sao, cô phải đối mặt với nhiều người phiền phức hơn vào ban đêm, thừa dịp đó liền thết đãi bản thân một chút ngay bây giờ.

Tuyên Huỳnh đang ngồi trên ghế đá ở cổng trường, ánh nắng từ khe hở giữa những bóng cây đổ xuống chiếu vào người cô. Điện thoại lại kêu bíp hai lần, chắc là của dì cô, cô từ từ ăn xong lau tay rồi mới lấy ra đọc.

Quý Nhược Bạch hỏi cô ấy rằng liệu cô ấy có rảnh tối nay không.

Hóa ra ... việc đó vẫn chưa bị lãng quên.

Ngón tay của Tuyên Huỳnh bất giác xoay màn hình, kể từ cuộc trò chuyện trong lớp, cô ấy nhận thấy Quý Nhược Bạch tránh mình một cách vô ý hay cố ý. Mặc dù đó là yêu cầu riêng của Tuyên Huỳnh, nhưng không ai trong lớp phát hiện ra mối quan hệ của họ. Trong khi cô đang cảm thấy nhẹ nhõm, cô vô thức lại lo lắng rằng Quý Nhược Bạch sẽ cảm thấy cô là loại người phiền phức.

"Không phải đêm nay, tôi phải đến nhà một người họ hàng."

Sau khi Tuyên Huỳnh gửi nó, cô lại cảm thấy có chút căng thẳng, vì vậy cô đã chọn một biểu tượng cảm xúc về sự bất bình của một chú mèo.

Đợi một lúc, biểu tượng đã seen hiện lên phía đối diện. Tuyên Huỳnh lấy tay che đi ánh nắng chói chang, cúi người lại gần màn hình để xem.

Quý Nhược Bạch cũng đáp lại bằng một biểu tượng cảm xúc mèo bất lực.

Tuyên Huỳnh mím môi cười, bên kia đột nhiên gọi cô trên WeChat, cô vội vàng mở ra, sợ người khác nghe thấy, cô cúi đầu để điện thoại ghé vào tai cô.

"Cậu không trốn tôi đúng không?"

Anh thấp giọng cười khiến tim Tuyên Huỳnh vội tăng nhịp, mắt nhìn xuống ánh đèn lốm đốm trên nền bê tông.

"Không có."

“Vậy thì tốt.” Quý Nhược Bạch thở phì phò, đằng sau là một giọng nữ rêи ɾỉ bằng thứ ngôn ngữ khó hiểu, Tuyên Huỳnh chợt hiểu người bên kia đang làm gì, bên tai đang áp sát điện thoại bỗng nóng bừng, chỉ một thoáng đầu dây bên kia làm cô vô cùng xấu hổ.

Cô ngồi yên trên băng ghế tịnh tâm, phải đến khi Quý Nhược Bạch rêи ɾỉ ở đầu dây bên kia, Tuyên Huỳnh mới nhận ra rằng mình cũng đang đổ mồ hôi.

"Tìm tôi nếu cuối tuần này cậu rảnh, tôi muốn cơ thể của cậu."

Quý Nhược Bạch nói vậy làm Tuyên Huỳnh lại đỏ mặt vì lời nói quá thẳng thắn của anh, cô lúng ta lúng túng đồng ý rồi cúp máy.

Tuyên Huỳnh buồn bã nhận ra rằng cơ thể cô đã có phản ứng khi nghe thấy giọng nói của Quý Nhược Bạch.

Từ "muốn cơ thể cậu" thành "nhớ cậu" chỉ khác nhau có một từ, Tuyên Huỳnh biết rằng cô không nên mong đợi Quý Nhược Bạch sẽ nhanh chóng đạt được bước nhảy vọt từ thể xác đến tâm hồn, nhưng cô vẫn cảm thấy thất vọng tột độ trước thực tế này.

Quý Nhược Bạch là một tên ngốc, trong đầu chỉ có tìиɧ ɖu͙©, chính Tuyên Huỳnh cô lại yêu kẻ ngốc như vậy.