Chương 8: Ngăn cách

Quý Nhược Bạch đợi mấy phút mà không thấy phần sau đâu.

Anh ta ngẩng đầu nhìn về phía trước, nhìn tấm lưng cao gầy bị che bởi mấy cái đầu uốn lượn đằng trước, tóc đen đuôi ngựa buộc sau đầu vô cùng tỉ mỉ và gọn gàng.

Anh không khỏi rung động lòng mình, dường như đêm qua anh vẫn còn có thể nắm được chạm vào mái tóc mượt mà mát lạnh trên tay.

Buổi sáng tỉnh dậy, giường bên cạnh đã lạnh, trước khi rời đi, Tuyên Huỳnh dọn dẹp các thứ vào chỗ cũ, khăn tắm xếp ngay ngắn trên giá. Chỉ có vành cốc nước súc miệng cạnh bồn rửa mặt vẫn còn đọng những giọt nước, chứng tỏ Quý Nhược Bạch không qua đêm một mình.

Anh đánh răng trước gương, những động tác cơ học lặp đi lặp lại khiến não anh trống rỗng, hạ thân nhẹ nhõm hơn sau khi phóng thích, anh vô thức hiện lại cảnh tượng quyến rũ đêm qua trong tâm trí.

Tuyên Huỳnh rất gầy và trắng, loại người gầy và xanh xao, như kiểu không chịu ăn cơm , sinh hoạt thiếu ánh sáng mặt trời khiến người hơi tái nhợt, thân hình của cô đặt dưới anh sáng của đèn phòng khiên cho con người ta nổi lên cơn thèm ăn, nhưng khi chộp lấy đỉnh đầu của cô, thắt lưng của cô, anh sẽ bị cộm đau bởi những chiếc xương sườn dô lên dưới lòng bàn tay anh.

Những người bạn gái mà Quý Nhược Bạch từng quan hệ trước đây hoàn toàn khác với Tuyên Huỳnh, họ xinh đẹp và táo bạo, cơ thể họ có những đường cong đầy đặn đúng chuẩn, chỉ cần chạm vào quần áo là họ có thể cảm nhận được sức sống tươi mới.

Mà Tuyên Huỳnh, giống như một bông hoa sớm tàn, lặng lẽ nở trong nhà kính không có ánh sáng.

Trong giờ tập thể dục buổi sáng, Tuyên Huỳnh xin phép giáo viên, nằm trên ghế và đọc sách. Mãi cho đến khi một bóng đen đổ xuống trước mặt, cô mới chớp mắt và ngồi thẳng dậy.

Quý Nhược Bạch đứng trước bàn làm việc của cô và lắc điện thoại: "Sao cậu không trả lời?"

Tuyên Huỳnh nói dối: "Điện thoại hết pin."

Ở phía xa, một cuộc diễu hành của vận động viên đã được nghe thấy từ loa phóng thanh trên sân chơi. Cô nhìn xung quanh và thấy rằng không có ai khác trong lớp ngoại trừ họ, nhìn về phía bàn của Từ Sa, nó vẫn trống rỗng.

Ánh mắt của Tuyên Huỳnh không khỏi dừng lại thêm hai giây.

Quý Nhược Bạch chấp nhận lý do của cô và hỏi lại, "Cậu có muốn làm điều đó tối nay không?"

Anh nói như vậy, như thể câu hỏi không phải là quan hệ tìиɧ ɖu͙©, mà là cùng nhau đi căng tin mua đồ ăn vặt.

“Không làm.” Tuyên Huỳnh không có biểu cảm gì, nói thêm, “Có chút đau.”

Nửa cuối giọng nói của cô rất nhỏ, có chút xấu hổ mang theo điểm bất đắc dĩ trả lời. Quý Nhược Bạch đột nhiên có tâm trạng tốt khi nhìn thấy cô như thế này, sự u ám tồn tại suốt buổi sáng đã được cuốn đi một cách nhanh chóng.

"Vậy thì lần sau tôi sẽ nhẹ nhàng hơn."

Trên môi nở một nụ cười, anh ghé vào tai Tuyên Huỳnh lật xem cuốn sách cô đang đọc: "Cậu đang nhìn cái gì vậy, Trại Súc Vật?"

Quý Nhược Bạch mất hứng: "Cậu thích đọc loại truyện cổ tích à?"

Tuyên Huỳnh lười phản bác lại, cầm lại cuốn sách trên tay, vuốt phần cuối trang bị cong xuống.

"Ở trường học, không phải nói phải giữ khoảng cách sao?"

Cô khẽ thì thầm, không nhìn Quý Nhược Bạch, như thể điều này sẽ cho cô chút can đảm. Người sau đứng bên cạnh nhìn thấy ngón tay Tuyên Huỳnh căng thẳng siết chặt, chiếc cổ trắng như tuyết nhô ra từ đường viền cổ rộng và thô của đồng phục học sinh, giống như một cọng lá sen có thể dễ dàng bẻ gãy.

Quý Nhược Bạch bất giác giật ngón tay bên cạnh cô, đột nhiên muốn chạm vào phần xương cổ nhô ra của Tuyên Huỳnh, nhưng lại bị lý trí kìm lại.

"Cậu rất sợ bị người khác phát hiện mối quan hệ của chúng ta phải không?"

Quý Nhược Bạch hỏi, với giọng điệu nghi ngờ rõ ràng. Từ lâu, anh đã quen với việc trở thành nhân vật trung tâm trong các chủ đề buôn chuyện. Mặc dù thực sự khó chịu khi phải đối mặt với ánh mắt dò xét của một loạt người lạ trên đường, nhưng xét từ phản ứng của những cô gái mà anh kết giao, anh không thể chờ đợi được, chấp nhận sự thật này, sau đó tuyên bố chuyện này với tất cả mọi người.

Âm nhạc trên sân chơi chuyển sang giai điệu kết thúc và thoát ra khỏi sân khấu, tiếng bước chân rải rác xen lẫn tiếng người có thể nghe thấy, từng lớp một theo tiếng vang của hành lang, tiếng nói chuyện của học sinh ồn ào lan tới.

Tuyên Huỳnh lộ ra ánh mắt khẩn cầu, Quý Nhược Bạch sững sờ, mím môi lại, bước về chỗ ngồi của mình.

Cậu nhóc đầu tiên trở lại lớp khoanh vai bước vào lớp, vừa nhìn thấy Quý Nhược Bạch ngồi ở hàng ghế sau liền hăng hái bước tới: "Yo, sao anh Bạch không đi tập thể dục vậy? Mấy cô gái lớp sau không thấy cậu liền hỏi. "

Quý Nhược Bạch phớt lờ cậu ta, cậu trai thức thời liền sờ sờ mũi, sau đó quay sang nói chuyện với người khác.

Tuyên Huỳnh cảm nhận ánh mắt như có gai sau lưng, cô cố gắng phớt lờ, cúi đầu tiếp tục đọc chương còn dang dở.