Chương 19: Nói dối

Trong lúc cô vào tắm, Quý Nhược Bạch đã dọn dẹp phòng rồi, cô đi ra nhìn thấy bộ ga trải giường mới tinh khẽ cảm thán: "Ồ ", nhớ đến nụ cười lịch sự thường thấy của những người phục vụ, cô đem chính mình vào một quả bóng trốn trong chăn bông, suy nghĩ về cách đối mặt với ánh mắt của người khác vào ngày mai.

Đây là những gì Quý Nhược Bạch nhìn thấy khi anh bước ra khỏi phòng tắm.

Tuyên Huỳnh trên người vẫn còn vương hơi nước, mái tóc đen ẩm ướt cuộn tròn sau đầu, toàn thân quấn khăn tắm, giống như một cô gái tuyết trắng như sữa, bên trong có nhân dâu mềm ngọt, toát ra ánh sáng từ từ trong ra ngoài một màu hồng nhạt ngon miệng.

Nghe thấy âm thanh mở cửa, Tuyên Huỳnh vô tình khẽ nhấc mí mắt nhìn anh, sau đó thở dài và cúi đầu thật sâu.

Quý Nhược Bạch chưa bao giờ thấy cô có vẻ mặt chán nản như vậy nên đã ngồi bên cạnh và hỏi chuyện gì đang xảy ra.

Tuyên Huỳnh khó nói, ánh mắt rơi vào nếp gấp trên khăn trải giường trắng như tuyết: "Dì lau dọn sẽ nghĩ như thế nào..."

Cô là người da mặt mỏng, cô luôn luôn tuân theo các quy tắc truyền thống từ khi còn là một đứa trẻ, cô đã làm một điều đáng xấu hổ như vậy. Sau khi cơn sóng tình cảm lắng xuống, lý trí giành lại thế thượng phong, vì thế mà sợ ánh mắt và lời nhận xét của người khác.

"Không sao đâu, tất cả đều quen rồi." Quý Nhược Bạch nói thật. Nhân viên hậu cần của khách sạn làm gì có trường hợp chưa từng thấy cảnh này, họ thậm chí không thể nói chuyện đó sau bữa ăn, chứ đừng nói đến chuyện họ là nhân viên thuộc gia đình họ Quý, ai dám nói xấu sau lưng người thừa kế tương lai đâu.

Anh ta trông có vẻ bình tĩnh, đứng dậy đi đến bên cạnh uống nước, nhưng Tuyên Huỳnh vẫn đang nghe ngóng. Cô nhìn vào khuôn mặt của Quý Nhược Bạch với sống mũi cao, hầu kết thanh tú cuộn tròn theo chuyển động nuốt, những câu hỏi cứ lởn vởn trong đầu cô chợt thốt ra.

"Cậu ... đã làm chuyện đó với ai khác chưa?"

Quý Nhược Bạch không ngờ rằng cô sẽ hỏi điều này, nhìn qua với đôi mắt lạnh băng: “Cậu quan tâm lắm sao?"

"Ừm."

"Vậy thì, cậu muốn nghe sự thật hay nói dối?"

Vừa nói ra câu này, Tuyên Huỳnh đã biết câu trả lời, dư vị say mê bỗng rút như thủy triều trở nên nhạt nhòa, chẳng để lại gì ngoài cảm giác ớn lạnh, cô nhếch khóe miệng: "Coi như tôi không hỏi gì cả..."

"Tôi chưa làm."

Quý Nhược Bạch nói với giọng bình thường. Sau khi bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của Tuyên Huỳnh, anh uống một ngụm nước rồi tiếp tục nói thêm: "Sự thật."

Tuyên Huỳnh thật sự không thể hiểu: "Vậy thì sao cậu lại có nhiều bạn gái như vậy?"

“Chẳng lẽ cứ yêu đương là phải lên giường à?” Quý Nhược Bạch nghĩ vẻ ngoài hoảng hốt của cô thật đáng yêu lại có chút cười. “Trong số rất nhiều cô gái, cậu là người duy nhất nói rằng muốn lên giường với tôi.

Tuyên Huỳnh vẫn không tin, dù sao thì Quý Nhược Bạch cũng đã quá điêu luyện lúc ở trên giường, nhưng đối phương đã đi bước tiên phát chế nhân giống như đoán được sự bối rối của cô: "Tôi học được điều đó từ trong phim."

“Oh… oh.” Tuyên Huỳnh nhớ lại tiếng rêи ɾỉ không rõ ràng của người phụ nữ dâʍ đãиɠ phát ra từ ống nghe khi cô ấy nhận được cuộc gọi của Quý Nhược Bạch ở cổng trường vào ngày hôm đó.

“Kỹ năng của tôi quá không tồi đi?” Quý Nhược Bạch trêu chọc.

Sau khi nỗi phiền muộn trong lòng được giải tỏa, Tuyên Huỳnh cũng thoải mái mà than thở: "Cậu học cái này suốt ngày à?"

“Đó không phải là cuối tuần này gấp quá sao.” Anh nhún nhún vai.

Trong phòng có tủ lạnh chứa đầy đồ ăn nhẹ và đồ uống. Quý Nhược Bạch lấy hai lon nước ngọt, chạm vào gò má nóng bỏng của Tuyên Huỳnh ra hiệu cho cô ấy tránh ra.

Màn hình lớn trên tường đang chiếu phim nước ngoài, ánh đèn mờ ảo, Tuyên Huỳnh nhấp một ngụm đồ uống ngọt ngào hãy còn tỏa hơi lạnh, trong lòng vẫn cảm thấy có chút không thực.

Hình bóng của Quý Nhược Bạch được khắc sâu hơn qua ánh sáng phản chiếu của màn hình, cô nghiêng đầu, hỏi: "Quý Nhược Bạch."

"Ừm?"

"Chúng ta đang hẹn hò à?"

Quý Nhược Bạch không trả lời, chỉ khẽ nhoẻn miệng cười.

"Cậu nghĩ sao?"

Tuyên Huỳnh quay mặt lại, người đàn ông trên màn ảnh hét lên " Anh ta là đồ dối trá!", nhưng lại nhận được ánh mắt dửng dưng đồng tình của mọi người.

Cô ôm đầu gối, chiếc cằm nhỏ vùi vào giữa hai chân, và thì thầm: "Tôi hy vọng là như vậy."

Có một tiếng nổ lớn trong phim, bao trùm hoàn toàn âm lượng của cô.

Quý Nhược Bạch nhìn cô một cách khó hiểu, cô mỉm cười và miệng khẽ trả lời "không có gì".

Như này cũng tốt rồi.

Cô không dám đòi hỏi thêm trong lúc này.