Chương 12: Trêu mèo

May mắn thay đây là giờ tự học, khi đến gần cửa lớp, Tuyên Huỳnh do dự một lúc rồi cô lấy hết can đảm cúi đầu tiến vào.

Nhiều ánh mắt đổ dồn về phía cô, cô vội vàng trở lại chỗ ngồi của mình. Trên mặt bàn có vài tờ giấy kiểm tra nằm rải rác, tờ nào cũng bị rách tơi tả.

Tuyên Huỳnh đem tờ giấy bỏ vào trong cặp file, cô bình tĩnh bỏ qua những lời xì xào bàn tán từ mọi phía, tập trung toàn bộ sự chú ý vào đề bài trước mặt.

Đám người kia thấy tình trạng của cô vẫn bình thường như vậy liền mất hứng, cho đến khi nửa buổi học tự học trôi qua, Quý Nhược Bạch ngang ngược từ cửa trước tiến vào.

Khi đi ngang qua Tuyên Huỳnh, Quý Nhược Bạch dừng lại, tay anh nắm lại treo lơ lửng giữa không trung: "Cậu vừa làm rơi này."

Tuyên Huỳnh có chút sững sờ, cô mở lòng bàn tay ra nhận lấy, ngón tay Quý Nhược Bạch nhẹ nhàng gãi vào lòng bàn tay cô, cảm giác như lông vũ thoáng qua, cả người truyền đến hơi ấm.

"...Cảm ơn."

Cô không ngước mắt lên nhìn Quý Nhược Bạch, thanh âm nhỏ như tiếng muỗi kêu, mà người kia cũng chẳng thèm quan tâm, anh cho tay vào túi tiếp tục đi về phía cuối lớp. Anh không mặc đồng phục, nhưng đằng sau chiếc áo trắng của anh có vài vết bẩn rõ ràng, nữ sinh ngồi sau quay đầu nhìn thấy, liền nói với nữ sinh cùng bàn: "Bộ quần áo hiệu đó rất đắt, một chiếc có giá vài nghìn tệ.… ”

Tuyên Huỳnh cảm thấy chột dạ, vết bẩn kia hẳn là do cô đẩy Quý Nhược Bạch nên bị dính vào.

Vài nghìn tệ ... Anh sẽ không bắt cô đền tiền đó chứ? Cùng lắm thì cô giúp Quý Nhược Bạch giặt vậy...

Tuyên Huỳnh suy nghĩ đến xuất thần, bỗng phía sau lưng bị một vật sắc nhọn gì đó đâm vào, Tuyên Huỳnh quay đầu lại, nữ sinh ngồi sau cau mày hỏi cô: "Quý Nhược Bạch đã cho cậu cái gì vậy?"

Nếu là bình thường, Tuyên Huỳnh sẽ ngoan ngoãn nói cho cô ta biết, nhưng cô chợt nghĩ đến đám bụi bay lơ lửng trong không khí, đôi mắt sáng đến chói mắt của Quý Nhược Bạch, và lòng bàn tay vừa to vừa ấm áp của anh khi nắm lấy tay cô.

Quý Nhược Bạch nói với cô rằng, khi bị bắt nạt thì phải làm như vậy.

Cô hít một hơi thật sâu rồi quay đầu lại: "Không nói cho cậu biết."

Biểu tình của nữ sinh ngồi phía sau có chút vặn vẹo, ngay sau đó là tiếng đập của đối phương trên màn hình điện thoại. Tuyên Huỳnh biết cô ta nhất định đang tố cáo với Từ Sa, nhưng điều đó không quan trọng.

Niềm hạnh phúc bấy lâu nay trào lên từ tận đáy lòng, khiến cả người cô như một quả bong bóng khổng lồ. Tuyên Huỳnh nắm chặt lòng bàn tay phải, nhân cơ hội bạn cùng bàn và nữ sinh đằng sau không chú ý, cô lén lút nhìn thoáng qua.

Là một viên kẹo sữa bọc trong một gói nhựa.

Việc Quý Nhược Bạch trở lại chỗ ngồi cũng gây nên một trận náo loạn.

Sau khi Tuyên Huỳnh chạy ra ngoài, một số nam sinh xung quanh nói về sự cao ngạo của cô, sở hữu khuôn mặt xinh xắn nhưng lại không biết cách đối nhân xử thế, đáng bị mọi người coi thường và cô lập. Quý Nhược Bạch không nói gì mà chỉ khẽ liếc nhìn bọn họ, ngầm cảnh báo đám nam sinh ồn ào này hãy im đi.

Sau khi Quý Nhược Bạch rời đi không lâu, đám nam sinh thăm dò xung quanh, hướng mà Quý Nhược Bạch tiến đến chính là hướng mà Tuyên Huỳnh chạy đi.

Sau khi Tuyên Huỳnh trở lại lớp học, tâm trạng của Quý Nhược Bạch rõ ràng đã thoải mái hơn không ít. Nghi ngờ của những người xung quanh càng lúc càng lớn, người thân cận với Quý Nhược Bạch nhất cũng bị đẩy ra: "Anh Bạch vừa đi đâu đấy ạ?"

Khoé miệng Quý Nhược Bạch nở nụ cười, anh nhìn bóng lưng gầy guộc đang mải mê làm bài tập trước mặt, giọng nói rất tự nhiên: "Trêu mèo."

Những người khác đưa mắt nhìn nhau, trong khuôn viên trường có rất nhiều mèo hoang, nhưng ... không nghe nói Quý Nhược Bạch có hứng thú với chúng mà?

“Vậy vừa rồi anh đưa cho Tuyên Huỳnh cái gì vậy ạ?” Cậu ta tò mò muốn chết, lại tiếp tục hỏi.

"Gậy mèo."

Quý Nhược Bạch giống như nói đùa, cho dù người khác hỏi anh thế nào, anh cũng không nói thêm gì nữa.

Tin đồn Quý Nhược Bạch thích mèo con nhanh chóng lan truyền trong lớp, sau đó Từ Sa đeo ba hoặc bốn mặt dây chuyền mèo sang trọng trên cặp đi học của mình, hình đại diện WeChat của cô ta cũng được đổi thành hình liên quan đến mèo, tất nhiên đó đều là chuyện về sau.

Điện thoại trong túi của anh rung lên hai lần, Quý Nhược Bạch bấm vào, một hình đại diện trắng đã gửi cho anh một tin nhắn.

Tuyên Huỳnh nói: "Cám ơn, kẹo rất ngon."

"Không cần cảm ơn." Quý Nhược Bạch trả lời: "Không phải chúng ta đang yêu đương sao?"

Khi yêu nhau, việc an ủi bạn gái là điều đương nhiên. Quý Nhược Bạch chưa bao giờ làm điều này, nhưng anh học được một ít qua những bộ phim nổi tiếng, anh cảm thấy điều này....hình như cũng không tệ?

Đầu dây bên kia từ từ trả lời một tiếng "Ồ."

Anh gần như có thể nhìn thấy biểu hiện của Tuyên Huỳnh qua dấu chấm cuối cùng.

Một niềm vui nho nhỏ, một chút ngạc nhiên, một chút hoài nghi, và cả một sự hèn nhát không thể giấu được.

Tuyên Huỳnh luôn cho rằng bản thân mình che giấu rất kỹ, nhưng trong mắt Quý Nhược Bạch, mọi cảm xúc của cô đều giống như nội tạng dưới lớp vỏ trong suốt của sứa.

Mong manh nhạy cảm, lộ ra hoàn toàn.