Chương 12: Qua đêm

Editor: Piscuits

Người sau khi chết sẽ thành quỷ, rồi quỷ tiến hành tu luyện, chính là quỷ tu.

Quỷ tu hút tinh khí của con người để tăng tu vi, nếu bị hút nhẹ thì tinh thần có vấn đề, nặng thì dô quan tài.

Mà những người trẻ tuổi này muốn qua đêm ở chỗ này, rất có khả năng sẽ xảy ra chuyện.

“A, thực xin lỗi, tôi liền xóa ảnh chụp!” Nữ sinh tóc ngắn phục hồi tinh thần lại, thấy Vân Nguyệt cau mày liền cho rằng anh bất mãn với hành động chụp lén của bản thân, đành phải nhịn đau mà xóa ảnh.

Những người học nghệ thuật ít nhiều gì cũng đều có lòng yêu cái đẹp, hiện giờ lại có một đại soái ca như vậy đứng ở trước mặt, nữ sinh tóc ngắn đương nhiên không nhịn được tiến lên, gần như xúc động: “Xin chào, em tên Đoạn Kiều, là sinh viên tới nơi này để sưu tầm phong tục, anh cũng là tới đây để ngắm cảnh sao?”

Vân Nguyệt gật gật đầu, Đoạn Kiều kinh hỉ nói: “Ai nha thật trùng hợp, anh chỉ đi một mình sao, có muốn đi cùng với bọn em không?Nhiều người càng náo nhiệt nha!”

Vân Nguyệt cũng không phải loại người thấy chết mà không cứu, hơi suy nghĩ một chút liền đồng ý.

Anh được bạn học của Đoạn Kiều nhiệt liệt hoan nghênh, chắc vì anh đẹp.

Bởi vì nữ sinh tóc dài tên Thường Uyển muốn đưa một cây son môi cho Đoạn Kiều nên đầu tiên bọn họ đi đến cửa hàng son phấn trong truyền thuyết kia.

Xốc cái rèm cửa dày lên, xông vào mũi chính là một mùi hương ngọt.

Trong tiệm tối tăm, chỉ có vài ngọn nến sáp ong, các màu son phấn được đặt chỉnh tề ở trên mặt bàn. Mà bốn phía trên tường dán các kiểu mặt nạ mô phỏng, nhìn thế nào thì cũng giống như có mấy gương mặt từ trong tường muốn vươn ra.

Sau khi tiến vào trong tiệm, bọn học sinh đều bị hoảng sợ, Thường Uyển hối hận, kéo kéo áo Đoạn Kiều, nhỏ giọng nói: “Nếu không thì bỏ đi, sau khi ra ngoài tớ mua cây son môi khác cho cậu, không mua đồ ở nơi này.”

“Mặc kệ mua hay không mua đều có thể xem một chút, mặt tiền của cửa hàng này trang hoàng rất có ý tứ.” Lúc này có một nam sinh tóc vàng nhìn trái nhìn phải rồi lên tiếng, lại thấy không có cấm chụp ảnh trong cửa hàng, liền lấy điện thoại của mình giơ camera về phía mặt nạ chụp một cái.

“Răng rắc ――”

Đèn flash sáng lên, nam sinh tóc vàng toại nguyện mà chụp được mặt nạ, thoạt nhìn hết thảy bình thường, chỉ có Vân Nguyệt một người biết, thời điểm nhìn thấy ánh sáng đó, trong hốc mắt tối om của mặt nạ chảy ra hàng huyết lệ.

Vân Nguyệt tùy tay cầm lấy một hũ phấn mặt lên ngửi, tức khắc ngửi được một tia mùi máu nhè nhẹ giấu ở trong mùi thơm ngào ngạt.

Một mặt của góc vách tường bị đẩy ra, nơi đó thế nhưng còn cất giấu một cánh cửa. Một người phụ nữ dáng người quyến rũ từ bên trong đi ra, đối với bọn họ nhấp môi cười.

“Khách quý tới cửa, không có từ xa tiếp đón.” Tầm mắt người phụ nữ lướt qua mặt của mấy người khác, lại dừng ở trên người Vân Nguyệt trên, lộ ra ánh mắt kinh diễm cùng tham lam.

Nam sinh tóc vàng hỏi: “Bà chủ, vì sao lại trang trí nhiều mặt nạ ở trên tường vậy?”

Bà chủ lấy một cái mặt nạ gần tay mình nhất, nhẹ nhàng vuốt ve da mặt mềm mại: “Nguyên đống mặt nạ này chỉ là làm mẫu thôi, cậu xem, mỗi một cái mặt nạ là do tôi trang điểm lên, đều là dùng phấn mặt trong tiệm, xinh đẹp lắm đúng không?”

Mắt bả chủ nhìn về phía Vân Nguyệt: “Soái ca, thử không?”

Vân Nguyệt còn chưa nói lời nào, những người khác liền ồn ào: “Anh ấy mà còn cần tô son chét phấn? Bà chủ cô nói đùa hả?”

Bà chủ hận không thể làm những người này câm miệng, nhưng nhìn mặt Vân Nguyệt, lại thật sự không dám nói lời “Dùng thì càng đẹp hơn” linh tinh gì đó, đành phải căng da đầu nói: “Nói không chừng sẽ có một phen phong vị khác thì sao?”

Cái này, tất cả mọi người đều dùng một loại ánh mắt “ Bộ cô là đồ ngu hả " nhìn bà chủ, bà chủ làm quỷ tu nhiều năm như vậy, nào có chịu qua loại khinh bỉ này, lập tức bị chọc giận đến nổi không nói lời nào.

Trong chốc lát qua đi, bà chủ lại đây, đối với hai nữ sinh nói: " Con trai thì đúng là không thích hợp tô son chét phấn, còn các nữ sinh đây thì sao, có muốn thử một lần không?”

Hai nữ sinh có chút do dự, nhưng thấy cái nhìn chăm chú tha thiết của bà chủ vẫn là vươn tay cầm lấy hũ phấn mặt.

Vân Nguyệt ngăn các cô lại, một ngón tay mở hé nắp hũ phấn mặt, dùng một bộ dáng " Kiến thức của ông đây rất biết nhìn đồ cao cấp ", dùng biểu tình rác rưởi khinh thường nói: “Không tốt, vô dụng lại thô ráp, đến cả dì dọn vệ sinh của nhà tôi cũng không mua loại này, đừng mua, sẽ hư mặt.”

Mặt anh làm lời nói của anh phá lệ có lực uy tín, hai nữ sinh tức khắc thu tay lại.

Bả chủ sắc mặt xanh mét nhìn Vân Nguyệt, cười lạnh nói: “Vừa nhìn cậu liền biết là đại thiếu gia trong thành phố rồi, khó lắm mới có thể ra ngoài chơi được đi, phong cảnh của phố Cổ không tồi, đặc biệt là buổi tối, cậu nhất định phải nhìn một lần.”

“Cảm ơn nhắc nhở, buổi tối tôi sẽ qua đêm ở nơi này.” Vân Nguyệt cười cười, không để tâm ánh mắt âm lãnh của bà chủ, dẫn đầu đi ra khỏi cửa hàng son phấn.

Ra cửa, một nam sinh khác có chút lo lắng: “Bọn họ sẽ không canh buổi tối tới trả thù đi?”

“Rất có khả năng.” Vân Nguyệt nhân cơ hội này hù dọa bọn họ: “Mấy loại phố nhỏ như này, mọi người đều quen biết lẫn nhau, bọn họ liền canh tới buổi tối, lúc mà các người đi ngủ, sẽ thông đồng cùng với ông chủ khách sạn lặng lẽ lẻn vào phòng của các người, đem các người bán cho bọn buôn người.”

Mấy người trẻ tuổi còn chưa tiếp mặt với xã hội bị dọa run bần bật, Vân Nguyệt rèn sắt khi còn nóng tiếp tục nói: “Những lời đồn nháo quỷ đó, chỉ sợ là bọn họ giả thần giả quỷ truyền ra, bọn họ dùng lý do nháo quỷ đó để che giấu những chuyện xấu đã làm, nơi này thật sự không an toàn, các cô cậu vẫn là trở về trước khi trời tối.”

Sâu trong Phố Cổ truyền đến vài tiếng phẫn nộ, người thường không nghe thấy được, Vân Nguyệt chỉ đành làm bộ như không nghe thấy, tiếp tục khuyên mấy người trẻ tuổi trở về.

Mấy cái thanh niên bị dọa như vậy, càng nghĩ càng cảm thấy lời nói của Vân Nguyệt có đạo lý, lập tức liền lái xe rời đi, cũng nhiệt tình mời Vân Nguyệt cùng bọn họ trở về.

Vân Nguyệt tất nhiên là cự tuyệt, lừa bọn họ là phi cơ tư nhân của nhà anh sắp tới đón, người trẻ tuổi tin là thật, lưu luyến không rời mà chào tạm biệt Vân Nguyệt.

Vân Nguyệt nhìn theo sau mấy người đó rời đi, lần nữa xoay người đi vào trong phố Cổ.

Anh cũng không nóng nảy làm gì, mỗi cái cửa hàng ở đây đều tốn hết nửa ngày để xem, cũng bình phẩm các cửa hàng từ đầu đến chân.

Tại tiệm rèn đao kiếm, Vân Nguyệt đối với nghề tốn mồ hôi như mưa này không hứng thú chút nào lại đang lựa lời để nói với ông chủ tiệm rèn: “Ông chủ, bộ chú không ăn cơm hả, sao lúc đập sắt lại xuống tay nhẹ như bông vậy.”

Ông chủ đập búa thật mạnh, tấm sắt dưới uy lực của búa đã bị chặt đứt.

“Người trẻ tuổi, cậu đừng nói chuyện lung tung, sẽ trả giá đại giới.” Ông chủ tiệm rèn vũ khí âm trầm, sâu kín mà nói.

“Ông chủ, chất lượng sắt nhà chú cũng không tốt lắm nha, so với đồ giả còn kém hơn." Vân Nguyệt cảm khái.

Anh nhặt tấm sắt bay đến dưới chân nhặt lên, tinh tế mà quan sát, ông chủ âm âm cười: “Đây không phải là sắt, đây là xương người, đương nhiên không dẻo dai so với sắt được”

Nói xong, ông chủ bỏ thủ thuật che mắt trên xương cốt, chờ đợi cái người trẻ tuổi không biết sống chết này thét chói tai, quăng xương cốt ra, rồi chật vật chạy trốn.

Bên tai hắn ra truyền đến tiếng phẫn nộ chỉ trích của bà chủ cửa hàng son phấn : “Ngươi đang làm gì! Hiện tại ngươi dọa cậu ta chạy đi, cậu ta sẽ không qua đêm ở chỗ này, chúng ta đây ăn cái gì? Có thể động não chút hay không!”

Mấy con quỷ tu khác cũng sôi nổi chỉ trích, ông chủ tiệm vũ khí không tình nguyện mà thi triển thủ thuật che mắt một lần nữa, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ, đối với người trẻ tuổi đang cầm xương cốt giải thích nói: “Đây là một cái ma thuật cận cảnh, có thể đem xương cốt và tấm sắt ở trên tay cậu tráo đổi trong nháy mắt, dọa đến cậu sao?”

“Nga, hóa ra chú là người mộng tưởng bản thân có ma thuật hả.” Vân Nguyệt đem tấm sắt còn lại đưa cho ông chủ, hơi hơi mỉm cười: “Không dễ dàng, nhưng mà, kĩ thuật rèn của chú tệ quá”

Ông chủ cố nén niềm xúc động bắt thanh niên lại rồi ném vào lò thiêu, nghiến răng nghiến lợi nhìn anh chậm rì rì ra khỏi cửa hàng.

Thời gian dần dần qua đi, gần tới chính ngọ ( khoảng từ 1 giờ đến 3 giờ chiều), mặt trời nóng rát chiếu rọi phố Cổ, thế nhưng lại làm toàn bộ phố Cổ có chút hư ảo. Vân Nguyệt cũng không muốn đi bộ ở dưới cái nóng chói chang này, dứt khoát đi vào một khách sạn nhỏ duy nhất ở phố Cổ đặt phòng.

" Thật sự là quá nóng, tôi còn muốn trực tiếp ngủ đến buổi tối mới ra ngoài đi chơi, khách sạn của các người khi nào đóng cửa?” Vân Nguyệt dò hỏi ông chủ già nua của khách sạn.

“Phố của chúng tôi dù cho buổi tối cũng không đóng cửa.” Ông chủ khách sạn nhếch môi, lộ ra hàm răng không đồng đều: “Càng về đêm, cảnh sắc càng đẹp. Ngài có thể canh lúc rạng sáng đi ra ngoài mà nhìn.”(?)

Vân Nguyệt gật gật đầu, cầm lấy chìa khóa phòng, đi lên lầu.