Chương 11: Phố Cổ

Editor: Piscuits

Long Ngạo đại kinh thất sắc, duỗi tay muốn che lại sừng của mình, lại bị Vân Nguyệt vô tình đẩy ra.

“Lần sau còn dám nói như vậy không? Hử?”

Buông tay ra, Vân Nguyệt búng búng sừng rồng, âm trầm nói.

“Không dám…… Ô……” Long Ngạo vui quá mà khóc, hắn không ngốc, thậm chí có thể nói là chỉ số thông minh rất cao, thực mau liền biết được nguyên nhân Vân Nguyệt nói ra những lời này là vì muốn bảo vệ hắn: “Đại bảo bối, anh quả nhiên là thích em !”

Vân Nguyệt: “……” Hai đại nam nhân, vì sao lại rối rắm về vấn đề tình cảm nhão dính dính này, chẳng lẽ là bởi vì tuổi của Long Ngạo còn nhỏ sao?

Long Ngạo ngẩng đầu xem anh, trong ánh mắt còn ngập nước, giống như một đồng vàng được ngâm trong nước, mặt đầy nghi hoặc hỏi: “Nếu anh thích em, vậy vì sao anh không chịu hôn em?”

Vân Nguyệt: “……”

Long Ngạo rất kiên trì, không ngừng hỏi: “Rốt cuộc là vì sao?”

Vân Nguyệt cảm thấy hơi mệt tâm, cuối cùng chỉ có thể nhả ra câu có lệ của gia trưởng: “Cậu còn nhỏ, chờ cậu lớn lên sẽ biết.”

“Em không nhỏ!” Long Ngạo thực tức giận: “Em đã học cao trung, nhanh thôi sẽ vào đại học!”

Dựa theo cách tính của nhân loại, Long Ngạo xác thật không thể nói là còn nhỏ, ít nhiều gì cũng nên biết một số chuyện.

Nhưng mà hắn lại không phải người, dựa theo cách tình của loài rồng, trước khi có kỳ động dục thì rồng kiểu gì cũng là con non.

Long Ngạo đột nhiên IQ online: “Không đúng, nếu anh cảm thấy em còn nhỏ, vậy vì sao không thể cho em một cái hôn? Em xem trên TV, người lớn dỗ trẻ con đi ngủ đều có nụ hôn ngủ ngon mà!”

Vân Nguyệt: “……”

Vừa mới rồi còn nói chính mình là người lớn, nhanh như vậy lại cảm thấy chính mình là trẻ con, thật là biết co dãn a?

Vân Nguyệt bị cái lý do này chính đáng đến nổi nói không nên lời, anh nhìn gương mặt đang đắc ý dào dạt lại đầy mong chờ của Long Ngạo một lúc lâu, cúi đầu xoa bóp cái mũi, hít sâu một hơi, duỗi tay đem đầu Long Ngạo kéo lại đây.

Long Ngạo chỉ cảm thấy một cái đồ vật ấm áp chạm vào thái dương như chuồn chuồn lướt nước, mềm mại đến không thể tưởng tượng.

Hắn giương mắt nhìn lên, chỉ kịp thấy bờ môi kia rút lui về. Đôi mắt Vân Nguyệt khép hờ, lông mi thật dài rũ xuống, làm cho người không thấy rõ biểu tình ở đáy mắt.

Long Ngạo xem đến tâm đều ngứa, muốn giơ tay lại gần sờ sờ lông mi của anh, nhưng bị chặn lại.

Vân Nguyệt dùng tia kiên nhẫn cuối cùng hống nói: “Hôn ngủ ngon cũng cho cậu, đi ngủ đi, ngoan.”

“Không cần!” Long Ngạo nỗ lực tranh thủ phúc lợi cho chính mình : “Hôn bên trái rồi, cũng muốn hôn bên phải, như vậy mới công bằng!"

"Mụ nội cậu chứ ở đó mà công bằng.”

Vân Nguyệt ngoài cười nhưng trong không cười, vung tay lên, đem Long Ngạo truyền tống trở về trong phòng của hắn, còn tri kỷ khóa luôn cửa lại.

Long Ngạo loảng xoảng đập vài cái lên cửa, sau khi xác định Vân Nguyệt sẽ không tới mở cửa cho hắn, hắn liền căm giận bổ nhào lên trên giường.

Đem mặt chôn ở trong chăn, Long Ngạo lại nghĩ tới cái nụ hôn kia, mang theo hương khí tươi mát cùng vị ngọt, quả thực cực kỳ mỹ diệu.

Long Ngạo ôm chăn ở trên giường lăn hai cái, hạnh phúc đi ngủ.

Hắn lại nằm mơ, trong mơ hắn cùng đại bảo bối nằm ở trên giường lớn vàng ròng lấp lánh tỏa sáng, hắn ghé vào trên bụng Vân Nguyệt, tầng lớp quần áo cách giữa bọn họ dần dần hòa tan.

Long Ngạo lại lần nữa hưởng thụ cảm giác vui sướиɠ kia, làn da dưới thân quả thực giống khối ngọc mỡ dê mềm mại tự động nóng lên, làm người ta muốn ôm không bỏ. Thật sự quá thoải mái, hắn cầm lòng không được ôm Vân Nguyệt lăn hai vòng.

Long Ngạo tự mình hưởng thụ vui sướиɠ còn chưa đủ, còn muốn hai mình hưởng thụ vui sướиɠ, vì thế nói: “Anh mau hôn em!”

“Được.” Đại bảo bối này phá lệ dễ nói chuyện, ôn nhu hôn hôn thái dương của hắn.

Long Ngạo phi thường không thỏa mãn, hôn ở thái dương làm tâm hắn càng thêm ngứa, muốn tìm kiếm càng nhiều.

“Không phải hôn nơi này……” Long Ngạo liếʍ liếʍ khóe môi, chậm rãi tiến lên, muốn hôn hôn cái môi tràn ngập ma lực kia.

Nhưng mà giây tiếp theo hắn đã bị đá xuống giường, đại bảo bối ôn nhu dễ hôn hôn một giây sau mặt biến sắc, hét lên: “Con nít con nôi, không cho hôn!”

Long Ngạo từ trong cơn mơ bừng tỉnh, phát hiện chính mình lăn xuống giường. Sắc trời đã sáng, tới thời gian hắn nên đi học.

Hắn rời giường rửa mặt xong, ghé vào cửa phòng Vân Nguyệt nghe xong vài giây, tay chân nhẹ nhàng rời đi.

Hắn mới vừa đi, cửa phòng mở ra, Vân Nguyệt bất đắc dĩ đi ra, lặng lẽ hộ tống Long Ngạo đi đến trường học.

Nhìn Long Ngạo bình an tiến vào cổng trường, Vân Nguyệt bắt đầu chuẩn bị đi làm việc khác.

Đêm qua anh sửa sang lại ra một phần danh sách, trên mặt giấy là một số tu sĩ anh còn nhớ rõ.

Trong đống tu sĩ này có thiện có ác, nhưng ít nhiều gì cũng coi như có tính uy hϊếp. Hiện tại anh liền dựa vào danh sách này, tìm ra đám người đó, giáo huấn một phen, làm cho bọn họ không cần đánh chủ ý lên Long Ngạo.

Hiện tại nơi anh muốn đi, chính là một cái phố Cổ hẻo lánh ở An thị.

Truyền thuyết, phố Cổ vào ban ngày có vài cửa hàng buôn bán, ban ngày cửa hàng thì hết thảy bình thường, nhưng vừa đến buổi tối liền sẽ phát sinh các loại sự tình kỳ quái.

Có người nói đêm khuya đi cửa hàng son phấn, tất cả son môi đỏ trong tiệm đều biến thành máu tươi. Có người nói vừa đến buổi tối, đao kiếm ở cửa hàng của ông chủ thợ rèn không phải vũ khí, mà là người.

Đủ loại tin đồn thiên kỳ bách quái* này làm cho phố Cổ trở nên đặc biệt hấp dẫn lòng hiếu kỳ của những người trẻ tuổi, phần lớn người đi qua cho rằng những cái truyền thuyết đó đều là lời đồn, nhưng cũng có một ít người, không dám nhắc về những chuyện xảy ra ở phố Cổ trung.

Ý niệm vừa động, Vân Nguyệt đã đi vào trong rừng cây không người ở gần phố Cổ.

Anh đi ra khỏi rừng cây, ước chừng đi được 7, 8 phút sau, anh đi tới đầu đường của phố Cổ đường.

Bây giờ mới 7, 8 giờ sáng, còn hơi sớm, phần lớn của hàng của cổ trấn còn chưa mở, chỉ có một vài cửa hàng mở cửa.

“Chi ――”

Tiếng thắng xe vang lên, phía sau Vân Nguyệt, cách đó không xa có một chiếc xe việt dã ngừng lại, cửa xe mở ra, nhảy từ trong xe xuống là mấy người trẻ tuổi.

“Các cậu nhanh lên, thừa dịp bây giờ có ít người, có thể chụp nhiều ảnh một chút.” Một nữ sinh tóc ngắn nhảy xuống trước thúc giục đồng bạn của mình.

“Biết rồi ――” Đồng bạn của ẻm ngáp một cái, bắt đầu chậm rì rì lấy trang bị từ trong cốp xe ra.

Trong đó một nữ sinh tốt dài trêu ghẹo ẻm: “Từ từ chờ chút đi, lát nữa cho cậu cây son môi làm bằng máu người trong truyền thuyết nhận lỗi cho cậu nha? Nói nữa, tụi mình còn qua đêm ở chỗ này, gấp cái gì?”

“Nói bừa cái gì, chúng ta phải làm thanh niên theo chủ nghĩ duy vật, tín ngưỡng khoa học.” Nữ sinh tóc ngắn đô đô miệng, cầm lấy camera đeo ở trên cổ, muốn tự mình đi trước vào trong cổ trấn chụp mấy phát.

Cô nàng vừa quay đầu, liền thấy một thanh niên đứng cách đó không xa nhìn mình.

Thanh niên kia đứng ở trước phố Cổ được bảo tồn hoàn hảo, phía sau là cảnh sắc ngàn năm trước, thoạt nhìn không giống phàm nhân.

Nữ sinh trong nháy mắt cho rằng chính mình xuyên không, sợ ngây người mà ẻm còn không quên cầm lấy camera chụp một cái.

Vân Nguyệt khẽ nhíu mày, không chỉ do đột nhiên bị chụp một cái, hơn nữa là do mấy lời nói của những người trẻ tuổi kia.

Rõ ràng đã biết phố Cổ này có quỷ dị, còn muốn qua đêm ở chỗ này, thật sự là……

Không biết sống chết.

Anh có thể nghe được, lúc có người nói mấy chữ “Đêm nay ở chỗ này qua đêm”, chỗ ở sâu trong phố Cổ, truyền đến vài tiếng cười khẽ quỷ dị.