Chương 6..

Âu Dương Nam Tuấn thuận lợi cởi hết hai cúc áo đầu tiên của cô, quả như hắn đoán, cô không hề mặc áσ ɭóŧ, bầu ngực đầy đặn theo hô hấp dồn dập của cô mà không ngừng chuyển động, hắn cười gian tà, liền đó cúi xuống ngậm lấy đỉnh ngọc hồng hào kia, đầu lưỡi vươn ra không ngừng khıêυ khí©h.

Diệp Lãng thở dốc nhìn theo từng động tác của hắn, vầng trán cương nghị thi thoảng lại cạ cạ vào chiếc cằm tinh tế của cô, có đôi lúc hắn ngẩng đầu quan sát phản ứng của cô, sau đó lại cúi đầu...

Lúc Diệp Tư Lệ từ ngoài đi vào thì thấy một màn thân mật này, thái độ của cô ta vô cùng điềm tĩnh thậm chí còn có chút giễu cợt, nhẹ nhàng bỏ túi đồ trong tay xuống, chú chó nhỏ thấy thế chạy lại liếʍ liếʍ chân cô ta như xin xỏ, Diệp Tư Lệ nhếch môi rồi dùng lực đá con chó khiến nó đau đớn kêu lên.

Tiếng kêu không lớn không nhỏ nhưng cũng đủ để kinh động đến hai thân thể đang quấn lấy nhau ở sô pha, người có phản ứng đầu tiên là Diệp Lãng, cô hoảng hốt đứng dậy sau đó xoay lưng về phía Diệp Tư Lệ cài lại cúc áo.

Diệp Tư Lệ nhìn dáng vẻ lúng túng của cô, lắc đầu tặc lưỡi: "Trời ơi chị gái của tôi, thích làʍ t̠ìиɦ ở phòng khách như vậy à?"

Ngón tay đang cài cúc áo của cô đột nhiên cứng đờ lại, Diệp Lãng cảm thấy nơi khóe mắt có chút cay cay, đây thực sự là những lời của em gái nói với chị gái mình sao?

Âu Dương Nam Tuấn lúc giờ vẫn im hơi lặng tiếng, khuôn mặt đã khôi phục lại vẻ lạnh lùng vốn có, sau khi nghe Diệp Tư Lệ nói những lời đó, hắn không nói gì mà đứng dậy bước tới trước mặt Diệp Lãng, thay cô cài lại cúc áo.

"Lãng Lãng, cậu không dạy được nó, tôi sẽ dạy!" Nói xong hắn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô đi về phía sô pha, ngồi xuống.

Diệp Tư Lệ thấy vậy nhếch môi cười: "Nếu mẹ còn sống chắc chắn sẽ cho chị mấy bạt tai rồi..."

Âu Dương Nam Tuấn đưa ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía cô ta, giọng hắn trầm thấp dễ nghe: "Diệp Tư Lệ, mau lại đây, tôi có một món quà rất đặc biệt dành cho cô!"

Diệp Tư Lệ nửa tin nửa ngờ, nhưng vì lòng tham nên cô ta cũng ngoan ngoãn bước đến ngồi ở vị trí đối diện, nhìn Âu Dương Nam Tuấn, nóng lòng hỏi: "Quà gì đâu?"

Đối với vấn đề này, Diệp Lãng cũng có chút tò mò, hắn nói tặng quà cho em gái cô? Là quà gì?

Khóe môi của Âu Dương Nam Tuấn bỗng nâng lên nụ cười thần bí, khẽ liếc mắt về chiếc hộp màu đen đang nằm ở trên bàn.

Diệp Tư Lệ hiểu ra ý tứ của hắn, vừa mở ra vừa suy nghĩ bên trong sẽ là quà gì, là nữ trang, điện thoại hay điều khiển xe hơi?

Nhưng khi mở ra...

"Á..." Cả Diệp Tư Lệ và Diệp Lãng đều kích động hét lớn, trời ơi, thứ trong hộp không phải nữ trang, cũng không phải điện thoại, càng không phải điều khiển xe hơi như cô ta nghĩ, mà đó một bàn tay, một bàn tay phụ nữ dính đầy máu.

"Tuấn..." Diệp Lãng vốn sợ máu, nên khi nhìn thấy cảnh tượng kinh người kia liền bị dọa sợ hoảng hồn, trong lúc đó cô đã gọi tên hắn, ôm lấy hắn, vùi khuôn mặt tái nhợt vào l*иg ngực ấm áp của hắn, cô không muốn nhìn, không muốn nhìn!

Ánh mắt của Âu Dương Nam Tuấn bỗng trầm xuống, sau đó chủ động đưa bàn tay to lớn xoa nhẹ tóc cô như trấn an.

Giờ khắc này, toàn bộ cơ miệng của Diệp Tư Lệ đã không còn hoạt động nổi, chỉ biết trợn mắt nhìn món quà đặc biệt của người đàn ông, khuôn mặt nhỏ nhắn vì sợ hãi mà không còn lấy một giọt máu.

Qua một lúc lâu, môi mỏng của Âu Dương Nam Tuấn chậm rãi cong lên: "Nghe nói sáng nay Kiều Lệ Chi đến công ty của chị cô gây sự, nghe nói cô ta đã cho chị cô một bạt tai. Diệp Tư Lệ..."

Nghe gọi, ánh mắt run rẩy của cô ta từ từ nâng lên, nhìn thẳng vào khuôn mặt anh tuấn, nghe hắn nói tiếp.

"...tôi còn nghe nói, cô ta bị người ta chặt tay, chính là bàn tay dùng để đánh chị gái cô. Không biết...đây có phải là ngẫu nhiên?"

Diệp Tư Lệ cảm thấy mình không thở nổi nữa, người đàn ông này...thực sự quá đáng sợ!

Còn về phía Diệp Lãng, cô không còn gì để nói.

Một lần nữa, giọng nói đầy uy lực của Âu Dương Nam Tuấn cất lên: "Cho nên Diệp Tư Lệ, nếu sau này còn dám dùng thái độ đó nói chuyện với chị mình..."

Tuy hắn chỉ nói tới đó nhưng trong lòng của Diệp Tư Lệ cũng đã ngầm hiểu ra, nếu cô ta còn dám ăn nói hỗn xược với chị gái, thì coi chừng cái lưỡi của cô ta...

"Âu Dương tiên sinh, tôi biết rồi."

...

Sau khi Âu Dương Nam Tuấn rời đi, Diệp Lãng trở về phòng tiếp tục công việc còn đang dở dang.

Sáng nay, khi phát hiện trong tài khoản chỉ còn mỗi 6 tệ, cô đã lập tức liên lạc với mấy người bạn cũ để nhờ họ giúp cô tìm một số tài liệu, bởi vì khả năng ngoại ngữ của cô khá vững vàng nên cô muốn tận dụng nó để kiếm ít tiền tiêu vặt.

Còn chuyện kia...cô không muốn nghĩ nữa, chỉ muốn tập trung dịch tài liệu mà thôi!

Trước khung cửa sổ, có một cô gái chăm chỉ ngồi gõ chữ, một tiếng, rồi hai tiếng đồng hồ trôi qua...

Thời gian chính xác là 11 giờ 28 phút, khi Diệp Lãng đang rất chuyên chú dịch tài liệu thì di động trên bàn bất ngờ reo lên.

Đó là một dãy số lạ nhưng rất đẹp.

Diệp Lãng suy nghĩ một chút sau đó ấn phím màu xanh, đầu dây bên kia nhanh chóng truyền tới giọng nói trầm trầm của người đàn ông: "Gọi điện giờ này có làm phiền cậu không?"

Diệp Lãng không có gì bất ngờ khi biết người gọi là Âu Dương Nam Tuấn, cô nhẹ giọng đáp: "Không, không phiền."

Trong căn phòng đầy vẻ xa hoa, bộ dáng của Âu Dương Nam Tuấn có chút lười biếng, hắn ngồi trên sô pha, hai chân thon dài vắt chéo vào nhau ngang nhiên gác ở trên bàn, một tay nghe điện thoại, một tay cầm điều khiển TV, mái tóc màu xanh đen có chút ướt, có lẽ mới tắm xong. Vừa nghe cô nói không phiền, đôi mắt thâm thúy của hắn chợt nổi lên ý cười nhàn nhạt: "Tôi gọi đến để hỏi đứa nhỏ đó có nghe lời không?"

Diệp Lãng thở dài một tiếng: "Nó ra ngoài rồi."

Âu Dương Nam Tuấn cũng chẳng buồn quan tâm đến chuyện đó, nói tiếp: "Lãng Lãng, ngày mai 'Renaissance' sẽ có một đợt tuyển dụng, cậu đến thử xem sao?"

Diệp Lãng khẽ nhíu mày, 'Renaissance' không phải chỉ tuyển dụng mỗi hai năm một lần sao, mà lần gần đây nhất là bốn tháng trước. Vã lại, điều kiện cần của họ là thí sinh phải có thối thiểu ba năm kinh nghiệm trong nghề, nhưng cô thì mới vào nghề chưa đầy hai năm. Như vậy không khả quan một chút nào!

Đang suy nghĩ, Diệp Lãng bỗng nghe đầu dây bên kia truyền tới tiếng gào thét điên cuồng, cô đoán hắn đang xem bóng đá.

Âu Dương Nam Tuấn thấy vậy tắt luôn TV, dường như cũng đoán được những lo nghĩ trong lòng cô, hắn từ từ giải thích: "Thực ra bộ phận thiết kế bên tập đoàn đang thiếu người, vì thời gian gấp rút nên yêu cầu của bọn họ cũng khá đơn giản, cậu chỉ cần nộp một bản thiết kế mình ưng ý nhất, họ sẽ căn cứ vào đó để làm công tác tuyển chọn. Như vậy, cậu vừa có thể chứng minh được năng lực của mình, lại không phải sợ bị người khác nói dựa vào mối quan hệ."

Nghe hắn nói xong, trong đầu Diệp Lãng bỗng bật lên một câu hỏi: đơn giản vậy à?

Cô có chút trăn trở, nhưng mỗi khi nghĩ đến con số tròn trịa kia, lại có chút đắn đo.

"Bạn học, cậu không phải chưa đánh đã đầu hàng?" Giọng điệu của hắn có khıêυ khí©h cùng châm chọc, nhưng điều ấy lại vô tình vực dậy tinh thần chiến đấu trong cô, chưa tới một giây, cô dõng dạc trả lời hắn: "Được thôi, cứ đợi tin tốt của tôi!"