Chương 31

Sau khi bữa tối tại nhà hàng kết thúc, Khương Khả Tuyết đưa cô về nhà rồi đi ngay, bà nói bác trai cũng đang đợi bà trở về.

Lúc này, Diệp Lãng mới chợt nhìn xuống những chiếc túi hàng hiệu mà Khương Khả Tuyết đã mua tặng cho mình, nếu cô nhớ không nhầm thì trong số đó có một chiếc váy ngủ rất gợi cảm, bà muốn cô tối nay phải mặc nó, nhưng lần này cô phá lệ không nghe theo lời bà. Hơn nữa còn phải cẩn thận không được để tên háo sắc đó nhìn thấy.

Ngay khi cô chuẩn bị nhập mật khẩu chuẩn bị vào nhà thì cánh cửa đột nhiên mở toạt ra, Âu Dương Nam Tuấn vừa thấy cô đã lập tức nhíu mày than vãn: "Về sớm của em là đây sao?"

Diệp Lãng biết hắn đang giận dỗi liền kiễng gót hôn lên má hắn một cái: "Em xin lỗi mà."

Âu Dương Nam Tuấn nghe xong thì bật cười thật sảng khoái, sau đó hắn giúp cô cầm lấy mấy túi đồ mang vào bên trong.

Về đến phòng ngủ, hắn để đồ ở trên giường rồi nhẹ nhàng bước đến ôm lấy cơ thể mềm mại của cô, cười hỏi: "Có mệt không?"

Hai tay của Diệp Lãng cũng giữ chặt lấy eo hắn: "Có một chút."

"Anh đã chuẩn bị nước tắm cho em rồi. Vào trong ngâm mình một lúc sẽ khoẻ hơn thôi!"

Thấy hắn chu đáo như vậy, Diệp Lãng thật không thể không cảm động, cô ngẩng đầu lên nhìn hắn trong vài giây, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn anh!"

"Được rồi, không còn sớm nữa đâu!"

Diệp Lãnh nghe lời hắn ngâm mình trong dòng nước ấm, cảm giác dễ chịu khiến cô suýt nữa đã ngủ quên ở trong đó.

Tắm rửa xong, cô mặc một chiếc váy kín đáo ra ngoài, khi ấy Âu Dương Nam Tuấn đang nằm trên giường nghịch điện thoại, thấy cô bước tới, người đàn ông hớn hở đặt điện thoại xuống.

"Tắm xong rồi sao?"

Diệp Lãng không khó để nhìn ra ý đồ bất chính của hắn, chẳng qua cô không muốn nói ra mà chỉ quăng cho hắn một ánh mắt cảnh cáo.

"Em có chuyện quan trọng muốn nói với anh." Thật ra cô nghĩ đến chuyện này từ rất lâu rồi, nhưng đến bây giờ mới có cơ hội để nói với hắn.

Trước thái độ nghiêm túc của cô, Âu Dương Nam Tuấn cũng dần khôi phục lại dáng vẻ đứng đắn như ban đầu, hắn kéo cô ngồi vào lòng của mình, ân cần hỏi: "Là chuyện gì vậy?"

Diệp Lãng bình tĩnh nói: "Anh nhận lại Mặc Hạo đi."

Có nói sao đi chăng nữa thì Mặc Hạo cũng là con trai của hắn, đứa trẻ đó thực sự quá đáng thương, vừa sinh ra đã không có cha lẫn mẹ, được cậu mình nuôi lớn, cuộc sống tuy khá đầy đủ nhưng làm sao có thể trọn vẹn khi không có cha mẹ ở bên cạnh.

Vậy nên cô hy vọng thằng bé sẽ nhận lại cha của mình, và cô sẽ trở thành mẹ của nó.

Bây giờ chỉ cần Âu Dương Nam Tuấn gật đầu, cô sẽ lập tức tìm đến Từ Thiếu Quân để thương lượng về việc này, cô tin anh ta sẽ đồng ý ngay.

Đó là toàn bộ dự định trong đầu cô, nhưng trên thực tế, có người nào đó lại đáp lại cô bằng một câu xanh rờn.

"Mặc Hạo là ai vậy?"

Diệp Lãng vừa tức giận lại vừa bất lực.

"Mặc Hạo là con trai của anh..và em gái của Từ Thiếu Quân."

Lời của cô vừa dứt, bầu không khí ngay lập tức lắng xuống, hai người nhìn nhau một lúc lâu nhưng không nói được lời nào, mãi đến khi Diệp Lãng chủ động tựa đầu vào vai hắn, nũng nịu với hắn: "Thằng bé đó đáng yêu và vâng lời lắm, anh đón nó về đây sống với chúng ta nha!"

Âu Dương Nam Tuấn khẽ nắm lấy bàn tay mảnh khảnh của cô áp lên má mình, lòng hắn lúc này chợt dâng lên cảm giác tội lỗi, như thể đã từng phản bội cô.

"Lãng Lãng à, em không trách anh sao?"

Diệp Lãng bình thản đáp: "Đã là chuyện của quá khứ thì chúng ta không nên vương vấn làm gì. Hiện tại em chỉ cần biết anh yêu em nhiều như thế nào là được rồi."

"Vậy nói xem, anh yêu em nhiều như thế nào?"

Diệp Lãng cười tinh nghịch: "Nhiều hơn tưởng tượng của em."

"Lãng Lãng của anh rất thông minh!"

"Nhưng đến cuối cùng anh có đồng ý nhận lại Mặc Hạo hay không? Nói mau!" Giọng điệu của cô giống như đang uy hϊếp hơn là hỏi đáp bình thường.

Âu Dương Nam Tuấn đành chiều theo ý của cô.

"Lãng Lãng thích là được."

"Tốt lắm! Vậy ngày mai em sẽ đi gặp Từ Thiếu Quân."

"Không cần, chuyện này để anh xử lý là được rồi."

Thấy sắc mặt của người đàn ông có chút khó coi, Diệp Lãng liền mơ hồ đoán ra: "Anh đang ghen có phải không?"

Người nào đó hậm hực thừa nhận rồi trực tiếp đè cô xuống giường: "Phải. Anh ghen rồi!"