Chương 3

Diệp Lãng cảm thấy hô hấp có chút khó khăn, việc đối diện với hơi thở nam tính cùng khuôn mặt góc cạnh của hắn thật không dễ một chút nào, bởi mọi thứ thuộc về hắn đều vô cùng hoàn hảo, đến những sợi tóc màu xanh đen kia cũng mị hoặc như thế. Người đàn ông này...đúng là một đại yêu nghiệt mà!

Âu Dương Nam Tuấn thấy cô cứ nhìn mình chằm chằm, ánh mắt dường như đã bị sắc đẹp của hắn làm cho mê muội, nhưng hắn chẳng buồn để tâm, ngón tay trượt lên mơn trớn cánh môi mềm mại của cô: "Cậu đó, sau này đừng gọi tôi bằng mấy từ dài miên man kia, gọi Tuấn được rồi!"

Cái gì gọi là Âu Dương Nam Tuấn, cái gì gọi là Âu Dương tiên sinh? Hắn nghe mà mệt muốn chết!

Diệp Lãng trừng mắt: "Sau này?"

Âu Dương Nam Tuấn nhìn ra ý tứ của cô, trầm giọng nói: "Phải. Chúng ta chắc chắn sẽ còn gặp lại..." Hắn dừng lại một chút, sau đó bàn tay chuyển sang vuốt ve mái tóc màu hạt dẻ của cô: "À phải rồi, nghe nói cậu học kiến trúc, vừa hay tập đoàn của bạn tôi cũng hoạt động trong lĩnh vực đó, tôi thấy chế độ bên đó còn tốt hơn chỗ làm hiện tại của cậu gấp trăm ngàn lần. Cậu hiểu ý tôi chứ?"

Diệp Lãng thuận miệng hỏi: "Tập đoàn nào mới được?"

"Renaissance."

'Renaissance'? Cô không nghe nhầm chứ?

Ai cũng biết 'Renaissance' là tập đoàn hùng mạnh bậc nhất khu vực châu Á, có một thống kê cho thấy, khoảng 2/3 các công trình thương mại ở châu Á đều do 'Renaissance' chịu trách nhiệm trong việc thiết kế lẫn xây dựng. Vì vậy hoàn toàn có thể nói, được vào làm việc ở tập đoàn là ước mơ của hầu hết những theo học kiến trúc, và cô cũng không ngoại lệ.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cô thực sự không muốn có bất can hệ tới người đàn ông này, kể cả bạn bè của hắn.

Chỉ là mức lương ở đó...

Sau một hồi cân nhắc, cô nhìn thẳng vào mắt hắn: "Thật ra chỗ làm hiện tại của tôi cũng rất được, huống hồ những người làm việc ở 'Renaissance' đều không phải dạng vừa, nếu không may bọn họ biết tôi nhờ mối quan hệ mới được tuyển vào..." cô lắc đầu: "...không được đâu...nhưng dù sao cũng rất cám ơn hảo ý của cậu."

Âu Dương Nam Tuấn thở dài một tiếng: "Tùy cậu thôi. Nếu muốn đổi ý chỉ cần hôn tôi một cái, tôi...lập tức sẽ hiểu."

Diệp Lãng tươi cười gật đầu: "Ừ."

"Khuya rồi, vào nghỉ ngơi đi!"

"Được!"

Âu Dương Nam Tuấn bước ra tới cửa, không biết đã suy nghĩ những gì, ngoảnh đầu nói thêm một câu: "Hôm nay gặp lại cậu, tôi thực sự rất vui!"

Diệp Lãng cười cười vẫy tay tạm biệt: "Tôi cũng vậy, lái xe cẩn thận!"

...

Sau khi hắn đi, việc làm đầu tiên của cô là tức giận bước vào phòng ngủ, khi đến nơi, nhìn thấy Diệp Tư Lệ đang nằm dài trên giường nghịch móng tay, máu trong người cô sôi lên sùng sục.

"Thế nào? Lêи đỉиɦ được mấy lần rồi?" Diệp Tư Lệ khẽ liếc mắt về phía cô, sau đó quay đi.

"Chết tiệt! Em đang nói bậy bạ gì vậy?" Diệp Lãng cố nén lại cơn thịnh nộ trong lòng, nếu không đã cho đứa em này một trận đòn ra hồn rồi.

Diệp Tư Lệ bĩu môi, không muốn trả lời cô. Diệp Lãng thấy vậy tiến lên vài bước, nghiêm nghị hỏi: "Tư Lệ, em rốt cục đã làm những gì?"

Người nằm trên giường bình thản nói: "Em chẳng qua chỉ muốn cho Kiều Lệ Chi một bài học. Hôm đó vào phòng chị ăn trộm tiền lại vô tình tìm thấy mấy tấm ảnh đó, em liền đem nó đến cho cô ta chiêm ngưỡng một chút, ai bảo đã lên giường với anh hai lại còn cặp kè đại gia làm gì? Em chỉ là thay trời hành đạo mà thôi!"

Diệp Lãng hít một hơi sâu: "Được, để chị nói cho em biết. Thứ nhất, em không nên vào phòng chị lục lọi đồ đạc. Thứ hai, em nghĩ khi biết được chuyện này cái cô Kiều Lệ Chi gì đó sẽ bỏ qua cho chị sao? Đến lúc chị bị cô ta hại cho mất việc...thì hai chị em mình, tốt nhất nên chuẩn bị tinh thần cạp đất mà ăn!"

Đúng là làm cô tức chết đây mà!

Nhưng Diệp Tư Lệ vẫn cố chấp đến cùng: "Chị đói một mình đi, em có anh hai lo rồi."

Diệp Lãng bị lời nói ngây thơ kia làm cho á khẩu, cô thực sự không còn lời nào để nói với đứa trẻ hư hỏng này.

Tất cả đều tại cô đã quá nuông chiều nó. Nhớ năm cô 18 tuổi, Diệp Tư Lệ 15 tuổi, khi ấy ba mẹ cô cứ suốt ngày than phiền không sinh được con trai, bọn họ nghĩ rằng sinh con gái sẽ chẳng nhờ vả được gì, thế là năm đó bọn họ quyết định nhận con nuôi, cũng tức là anh hai của cô bây giờ. Những tháng ngày sau đó, chị em cô bị hắt hủi nhiều hơn. Cô nói muốn theo đuổi ngành kiến trúc, bọn họ nhất quyết ngăn cản, họ muốn cô học kinh tế để phụ giúp công ty. Nực cười, công ty không phải đã có con trai của bọn họ tiếp quản rồi sao?

Cô thực sự không chịu nổi cái gia đình trọng nam khinh nữ đó nên đã xách hành lí ra đi, bọn họ cũng chẳng buồn níu giữ, lúc sắp ra khỏi cổng thì em gái cũng kéo vali chạy theo.

Vậy là hai chị em dọn ra khỏi nhà, khoảng thời gian đầu bọn họ sống với nhau rất vui vẻ, tuy chỉ ăn bánh mì qua ngày nhưng trên môi lúc nào cũng nở nụ cười. Mọi rắc rối bắt đầu khi cô bước vào cánh cửa đại học, lúc đó, cô phải làm hết công suất để trang trải học phí cho cả hai chị em, vừa phải kiếm tiền đóng tiền nhà, có hôm cô còn đi bộ thay vì xe buýt cho tiết kiệm. Nhưng một ngày kia, cô vô cùng sốc khi phát hiện Diệp Tư Lệ cùng anh hai đã xảy ra quan hệ, nó nói yêu anh ta, muốn trở thành người phụ nữ của anh ta. Mà cô cũng không biết từ bao giờ hai người họ bắt đầu qua lại với nhau.

Thời gian sau đó Diệp Tư Lệ quyết định bỏ học, suốt ngày kè kè bên cạnh người đàn ông đó.

Ngày hôm nay, em gái cô thành ra như vậy đều vì lúc trước cô không đủ quan tâm tới nó, cô rất đáng chết phải không?

Cô đưa ánh mắt tuyệt vọng hướng về phía Diệp Tư Lệ, một giọt nước mắt nóng hổi chậm rãi rơi xuống nơi gò má.

"Chị khóc cái gì?"

Diệp Lãng không trả lời, lặng lẽ rời khỏi phòng.

...

Ngày hôm sau, khi cô tỉnh dậy thì Diệp Tư Lệ đã rời khỏi nhà trước. Diệp Lãng thở dài đóng cửa lại, sau đó về phòng thay quần áo chuẩn bị đến chỗ làm.

Chiếc taxi chầm chậm đỗ lại dưới một tòa nhà cao tầng, cô thanh toán cho bác tài rồi nhanh chóng bước xuống. Công ty cô làm không lớn lắm, nhưng lương tháng cũng không tồi, bởi vì cô đảm nhận cả về thiết kế lẫn tư vấn khách hàng.

Hôm nay, khi vừa đặt chân vào phòng làm việc thì thấy toàn bộ đồ dùng trên bàn của cô đều năm lăn lốc dưới sàn nhà, không, không phải của một mình cô, mà của những đồng nghiệp khác cũng tương tự như vậy.

Cô đứng tại chỗ, bàn tay gắt gao nắm chặt túi xách, một lúc sau mới nhẹ nhàng lên tiếng: "Kiều Lệ Chi, tôi biết cô đang ở đây!"

Không phải cô ta thì còn là ai được chứ?

"Cô hay thật đó!" Giọng nói chanh chua của người phụ nữ từ xa truyền tới, thì ra nãy giờ cô ta nấp sau tủ đồ.

Kiều Lệ Chi khoanh tay đi về phía cô, vẻ mặt vô cùng hống hách: "Diệp Lãng thân yêu ơi, cô thực sự rất có bản lãnh đấy. Đã ngủ với người đàn ông của tôi, lại còn không biết xấu hổ gửi mấy tấm ảnh chết tiệt đó. Nói cô biết, Âu Dương Nam Tuấn vô cùng không thích thể loại này đâu..."

Diệp Lãng cười lạnh, đến giờ cô ta còn nghĩ chuyện này do cô làm, đúng là đàn bà ngu ngốc!

"Cô cười cái gì?"

Cô chậm rãi nâng tầm mắt, người phụ nữ này đúng là có một chút nhan sắc, nhưng nhân cách lại tầm thường như vậy. Diệp Lãng khẽ thở dài: "Kiều Lệ Chi, thay vì đến đây ghen tuông với tôi, cô chẳng thà quay về trùng tu nhan sắc một chút đi, vì tình địch của cô...không phải tôi, mà là cả hội phụ nữ ngoài kia kìa."

Kiều Lệ Chi nhíu mày, sắc mặt vô cùng khó coi, gằn giọng hỏi: "Cô nói cái quái gì vậy?"

"Kiều Lệ Chi thân yêu ơi, cô nghĩ Âu Dương Nam Tuấn là loại đàn ông như thế nào? Cô nghĩ anh ta thật lòng yêu cô sao? Thứ lỗi tôi nói thẳng, đối với anh ta...cô chẳng qua chỉ là một trong những món đồ chơi của anh ta mà thôi!"