Chương 45: Tội nhân cực kì hung ác

Hội trường lớn như vậy, lúc này tất cả ánh mắt của mọi người đều nhìn chằm chằm vào cái lưng thẳng tắp ấy, thiếu niên từng bước từng bước đi lên sân khấu. Đồng phục học sinh của Ngũ Nguyên được anh mặc phá lệ đẹp mắt, anh còn trẻ nhưng trầm tĩnh, trông thấy anh sẽ không kìm được tiếp tục nhìn tiếp, anh có sức hấp dẫn khó hiểu, giống như một thỏi nam châm.

Anh đứng ở trước micro nói, mắt thâm thúy nhìn xuống phía dưới, không có lúng túng không có sợ hãi, biểu tình nhàn nhạt, như thể những gì đang làm tại thời điểm này chỉ là một chuyện tầm thường.

Anh mở miệng, âm thanh trong thời kì thay đổi giọng hơi có vẻ khàn khàn nhưng giàu từ tính, nghe tựa như có lông chim đang mơn trớn trái tim, ngứa.

"Kính thưa các vị lãnh đạo, các vị thầy cô, cùng với các bạn học đang ngồi, chào buổi sáng mọi người! Ở đây gió mùa thu mát mẻ, trong mùa hương mộc tê tung bay, trung học Ngũ Nguyên thật may mắn khi có các cậu làm bạn..."

Cùng một nội dung, trước kia nghe không thú vị, mới đây từ miệng thiếu niên nói ra thoải mái hơn là nghe tin tức trên radio.

Có rất nhiều tiểu nữ sinh nhìn không chớp mắt lên sân khấu, ung dung như vậy, trông giống như nam sinh ấy sẽ phát sáng. Các nàng nhìn trong lòng có một loại quý mến háo hức từ dưới đất chui lên, làm thế nào cũng không dằn xuống được.

Từ trước đến nay tình yêu không nói đúng sai.

Thanh âm trầm thuần túy quanh quẩn trong không khí, uốn lượn qua lại. Cuối cùng, bài phát biểu đã kết thúc.

"Sau cùng, chân thành cầu chúc cho các bạn ở trung học Ngũ Nguyên có thể trải qua phong phú và tốt đẹp, hài lòng cùng hạnh phúc, đồng thời, tìm được con đường hạnh phúc của riêng mình. Đó là tất cả những gì tôi muốn chia sẻ ngày hôm nay. Cảm ơn tất cả các bạn!"

Vừa dứt lời, Phó Cẩn đi đến bên giảng đài cúi mình xuống phía dưới vái chào, sống lưng khom xuống nhưng vẫn kiên cố. Tiếng vỗ tay như sấm vang lên, khiến cho nhất cử nhất động của thiếu niên tỏa hào quang chói mắt.

Thậm chí bọn họ đã quên, từ đầu tới đuôi thiếu niên này vẫn chưa nói qua mình là ai, đến từ lớp học nào.

Tới lúc Phó Cẩn đến chỗ ngồi, khi họ muốn bàn luận về anh, nhưng lại không biết anh tên gì, ngoài danh hiệu "đại biểu học sinh"

Sau chương trình hội nghị, không ai có thể nhận được những tràng pháo tay cùng chú ý vượt qua bài phát biểu này.

Phó Cẩn mặt không đổi sắc ngồi tại chỗ, tầm mắt xung quanh nhấn chìm anh, cái này khiến anh phiền não. Bởi vì anh không thể tùy ý đυ.ng chạm Trình Ấu, dắt tay, ôm ôm, không một điều nào có thể làm.

Có lẽ anh không nên lên sân khấu nói bài phát biểu nhàm chán đó, nỗi lòng nóng ruột đồ chen một chân.

Vốn là một đôi tình nhân nhỏ ngọt ngào, lúc này những ánh mắt của người khác áp sát, không dám hành động thiếu suy nghĩ. Trong lòng cả hai người đều không thoải mái. Sự bực mình của Trình Ấu đã lên tới đỉnh điểm.

Cô trông thấy rất nhiều người, giống như ánh mắt của cô lần đầu gặp Phó Cẩn, thích thú, nóng bỏng, khao khát cùng với yêu thích.

Bây giờ bọn họ giống như người xa lạ, ngồi rất gần, nhưng mà không thể đối mặt, nhìn anh một lần, cô liền không giấu được nội tâm của mình, ngay cả cơ thể và hô hấp của cô cũng bị ảnh hưởng sâu sắc.

Không thể chạm, một khi chạm vào anh, cô liền không có cách nào ức chế bản năng của thân thể, sẽ muốn được anh ôm, được anh hôn, được anh vuốt ve, còn muốn làm nhiều chuyện sâu hơn.

Cô hết cứu.

Cô đã sớm biết Phó Cẩn là thuốc của mình, tuy nhiên cô không có biện pháp phòng bị, tựa như có độc anh túc, dính dính vào, hương vị đó không có cách gì để quên.

Cô khi còn sống cũng vô phương rời khỏi anh, nếu không gặp nhau cô giống như tội phạm nghiện ma túy vậy, sẽ phát điên, sẽ sụp đổ... Sẽ khó chịu chết đi.

Cô là một người đáng thương và ích kỉ, cô có bệnh, nhưng cô muốn độc chiếm một người đã định trước sẽ tỏa nhiệt phát sáng.

Xem kìa, chân thật về cô, chính là như vậy.

Lúc này, cô rất phiền muộn, bởi vì anh, bởi vì những người khác đang nhìn chòng chọc muốn cướp người liều thuốc của cô.

Trình Ấu, mày thật là một người đố kỵ.

Nhưng, như vậy thì sao chứ?

Hoài bích mắc tội(*), cô cũng muốn trở thành tội nhân cực kì hung ác.

[*怀璧其罪: mang ngọc mắc tội/ người tài giỏi lập nên công trạng lại bị khép tội, ban đầu nó có nghĩa là tiền có thể gây rắc rối, nhưng sau đó đã ẩn dụ tài năng và phải chịu sự ghen tị và bắt bớ.]

Sau khi kết thúc buổi lễ tựu trường, dựa theo thành tích phân ra thành viên của lớp trọng điểm đã bắt đầu mang bàn và ghế của họ đến lớp mới, chủ nhiệm lớp vẫn còn là Phương Thanh Nam, điều này làm cho Trình Ấu rất ngạc nhiên và mừng rỡ, bấy giờ có thể bảo đảm rằng cô còn có thể ngồi cùng bàn với Phó Cẩn.

Tạ Bạch Bạch không thể ngồi cùng bàn với Trình Ấu, thối lui mà cầu kì (**) ngồi ở vị trí phía trước Phó Cẩn, như vậy cô vừa quay đầu liền có thể thấy Trình Ấu, nhiều thuận lợi cho cả hai trò chuyện. Ngồi cùng bàn với cô là một bạn gái không quen biết, gọi Lam Già, nhìn là biết một người chân thực và lương thiện.

[**nếu mọi thứ không đạt được đến mức cao nhất, chỉ có thể tìm kiếm ở cấp độ tiếp theo, ví dụ: "Tôi muốn mua một chiếc áo khoác dài, nhưng nó quá đắt. Chỉ có điều thối lui mà cầu kì miễn cưỡng lấy áo khoác cho đủ số]

Trong phòng học có rất nhiều người, chào hỏi bạn học cùng bàn mới của mình, tiếng cười liên tiếp khiến họ tạm thời quên đi chương trình học áp lực cao mà họ sắp phải đối mặt.

"Dữu tữ, gần đây tớ mới mua một con chó săn vịt, con nho nhỏ đáng yêu, cậu khi nào tới nhà tớ chơi với nhau nha. Haha, như một con gấu nhỏ ngốc nghếch vậy." Tạ Bạch Bạch hết sức phấn khởi vừa trò chuyện với Trình Ấu, tay vừa cao hứng làm động tác nhỏ.

"Được đấy, cuối tuần này đi liền, cún nhỏ của cậu tên gọi là gì?"

"Tên Đại Hỉ, haha, thuận miệng đi."

Trình Ấu khóe miệng giật một cái, "Cậu đặt cái tên này trình độ thật đúng là ý vị sâu xa."

"A, cô tới." Dứt lời, Phương Thanh Nam mặc một chiếc váy đen may vừa người, trên mặt mang nụ cười tinh xảo.

"Xin chào các em học sinh, học kì mới bắt đầu, thật vui mừng khi gặp các em ở đây, cô là Phương Thanh Nam, trong năm sau, cô sẽ đảm nhiệm giáo viên tiếng anh kiêm chủ nhiệm lớp của các em, các em có vấn đề gì đều có thể tìm cô. Một số học sinh ở đây là những học sinh cô dẫn dắt, không cần phải nói cũng rất quen, bất kể là học sinh mới hay cũ, đều hy vọng chúng ta đều có thể sinh hoạt vui vẻ, các em có thể đạt được thành tích xuất sắc nhất."

Ngày đầu tiên không có sắp xếp chương trình học gì cả, chỉ là đơn giản xem sách một chút, nhận biết bạn học mới.

Chẳng qua là chuyện liên quan đến Phó Cẩn bắt đầu lưu truyền.

Dù cho Phó Cẩn không nói mình là ai, nhưng chưa tới nửa ngày, muốn biết anh là ai cũng đều biết. Nhiều người biết anh có thành tích tốt, nhưng anh có bạn gái chưa xác thực không có ai trả lời chính xác được.

Vì vậy, rất nhiều tiểu nữ sinh ôm tình cảm đặc biệt không kìm chế được lòng rục rịch.

Sau một tuần lễ thư tình như những bông tuyết vậy, chất đầy bàn học của Phó Cẩn. Đây là anh mới vừa đổi phòng học mới, trừ các bạn cùng lớp, không có nhiều người biết rõ ràng tình hình vị trí.

--

Hôm qua up mà bị lỗi TvT...

Bạn Học, Hãy Đối Mặt Với Tôi! - Chương 45: Tội nhân cực kì hung ác

Hoa mộc tê