Chương 38: Là đàn ông, thì tự giành đi.

Ngoài tiệm Trình Ấu nghi hoặc nhìn, nhìn về phía Phó Cẩn nói, "Tình hình này không đúng với những gì em dự tính lắm, thứ tự ra sân của Sầm Thừa Bật và Trác Úy Nhiên ngược nhau không nói, còn bây giờ là tình huống gì em nhìn không hiểu. Lại nói, sao Sầm Thừa Bật lại xuất hiện chứ? Bạn học Phó Cẩn."

"Thời tiết tốt, thích hợp để ôn tập."

Trình Ấu trông bầu trời đen thui, lại lần nữa nhìn đám người ầm ĩ xung quanh. Khuôn mặt nhỏ nhắn vuốt lên một nụ cười đểu, cố ý nói, "Thời tiết thật là tốt ghê!"

Ban đêm, ánh sáng của quán bar được phản chiếu, nam nữ kết giao ăn mặc mát mẻ đang đi lại trên bờ cát, tiếng sóng biển ẩn nấp bên kia. Gió biển thổi được phiền não của lòng người dần dần lắng xuống, tràn đầy không khí nhẹ nhõm sung sướиɠ.

Trình Ấu suy nghĩ một hồi, kéo Phó Cẩn đi khỏi tiệm trà sữa. Có một số chuyện vẫn nên nói ra mới ổn.

Trên bờ biển là thế giới hai người hạnh phúc, trong tiệm trà sữa là cuộc chạm trán của ba người với bầu không khí vi diệu.

Quán trà sữa cũng không lớn, Tạ Bạch Bạch ngồi ở bàn hai người, chỉ có hai cái ghế. Trác Úy Nhiên đứng ở một bên rất lúng túng, hơn nữa bề ngoài cậu ta lại đẹp trai, trong nhất thời liên tục có người nhìn về phía nơi này.

Tạ Bạch Bạch mặt đầy xoắn xuýt đứng dậy, vuốt phẳng chiếc váy trắng trên người, nhường vị trí, nhìn về phía Trác Úy Nhiên nói, "Cậu ngồi đi. Tớ tìm cái ghế khác. Ôi trời, cậu nhanh lên mọi người đều đang nhìn kìa."

Nhìn nét mặt Tạ Bạch Bạch đầy sốt ruột, Trác Úy Nhiên cũng không khách khí liền ngồi xuống. Chỉ là, đang là thời điểm đông người, sao có dư ghế cho Tạ Bạch Bạch ngồi.

Sầm Thừa Bật xác định từ lúc Trác Úy Nhiên xuất hiện, trong lòng liền bắt đầu hơi phiền não. Bằng trực giác của anh cũng biết rằng người xa lạ này có ý đồ với Tạ Bạch Bạch.

Khẽ kéo cổ áo phông , cảm thấy bầu không khí khó chịu không ít. Trông thấy dáng vẻ đắn đo của Tạ Bạch Bạch, trong lòng có quyết định. Một số tâm tư giấu quá lâu, anh hẳn đã quên mất chính mình, tức thì đưa tay khẽ kéo Tạ Bạch Bạch ngồi ở trên đùi anh.

Một động tác này không chỉ khiến Trác Úy Nhiên kinh ngạc, mà ngay cả Tạ Bạch Bạch cũng sợ đến ngây người.

"Cậu có ý gì?" Trác Úy Nhiên tức giận nện xuống bàn, bấy giờ trong quán mọi người đều bị âm thanh này hấp dẫn.

Sầm Thừa Bật đẩy mắt kính lên, bày ra khuôn mặt than, ánh mắt phía sau gọng kính màu đen là tình thế bắt buộc, "Là đàn ông, thì tự giành đi."

"Nói rất hay!" Xung quanh có người xem náo nhiệt ngay tức khắc ầm ĩ lên.

Một đám người nhìn chằm chằm bên này xì xào bàn tán, Tạ Bạch Bạch tâm tư rơi vào trong sương mù cũng bị kéo quay về, muốn đứng lên lại bị Sầm Thừa Bật giữ, giờ cô mới biết anh cũng có một mặt bá đạo như vậy.

Cô không muốn mọi người phải khó chịu bởi rắc rối của mình.

"Làm ơn làm ơn, không có chuyện gì hết, các cậu không nên cãi nhau có được hay không."

Trác Úy Nhiên nhìn ánh mắt khổ sở của Tạ Bạch Bạch, có lẽ trông thấy cô ấy vẫn đang ngồi trên đùi mọt sách kia, lửa nóng liền bốc lên vùn vụt.

"Bạch Bạch, đây là chuyện của đàn ông chúng tôi, cậu đừng nên nhúng tay vào. Tôi sẽ không khiến cậu khó xử." Dứt lời, lại tỏ ý khıêυ khí©h Sầm Thừa Bật, "Chỉ sợ đến lúc đó cậu không chịu thua."

"Đi ra ngoài, tôi nhường cậu ba chiêu." Sầm Thừa Bật nói một câu đổ xăng vào lửa.

"Nói mạnh miệng, cũng không sợ gió lớn chớp đầu lưỡi. Buông Bạch Bạch ra, chúng ta ra ngoài." Trác Úy Nhiên đứng dậy dẫn đầu đi ra ngoài trước, những người qua đường xem náo nhiệt còn đi theo ra ngoài.

Tạ Bạch Bạch thực sự giống như con kiến trên chảo nóng, cuống cuồng không biết làm thế nào. Tay nhỏ bé nắm vạt áo của Sầm Thừa Bật, bất chấp xấu hổ, năn nỉ anh, "Có thể đừng đánh nhau không, đều là bạn học mà, như vậy sẽ ảnh hưởng không tốt." Trong đôi mắt to tràn đầy hy vọng, cái miệng nhỏ cũng có cảm giác, thật đáng thương.

Trông thấy cái dáng vẻ này sẽ khiến nội tâm người ta rục rịch, mà Tạ Bạch Bạch còn không tự biết.

Sầm Thừa Bật cảm thấy Tạ Bạch Bạch là cố tình thử thách anh, đây không phải là vẻ mặt cầu xin người khác, đây là đang đòi hôn. Không quá băn khoăn, cúi đầu hôn nhẹ, sau đó thừa dịp Tạ Bạch Bạch ngây ngốc trong nháy mắt ôm cô đứng dậy, đặt cô ngồi ở trên ghế tiếp đó đi ra ngoài.

Trời đất! Vừa nãy là ảo giác sao?

Tạ Bạch Bạch cảm thấy bốn phía đều là mây đỏ, lay động theo chiều gió cuốn cô bay đi, cả người nhẹ bỗng, phi lãng trên không trung. Giấc mộng này chân thực đến mức làm cô muốn khóc.

"Cô bé nhỏ, con còn không mau đi ra ngoài nhìn đi. Đợi một lát bạn trai của con bị thương còn giúp đỡ." Bên cạnh có một bác gái nhiệt tình cắt ngang Tạ Bạch Bạch đang đi vào cõi tiên.

"Ơ ơ ơ..."

Lại đần độn một lúc, mới đỏ mặt chạy ra ngoài. Bác gái phía sau trông thấy miệng cười toe toét, "Tuổi trẻ bây giờ thật không được nha."

Lúc Tạ Bạch Bạch đi ra, Trác Úy Nhiên và Sầm Thừa Bật đã bày xong tư thế, chỉ đợi bắt đầu.

"Này này này, các cậu đừng đánh mà!"

Tuy nhiên không một ai dừng lại, Sầm Thừa Bật nhìn về hướng Trác Úy Nhiên nói, "Tôi nhường cậu ba chiêu, sẽ không đổi ý."

"Không cần, nếu cậu thật sự hạ gục được tôi, xem như cậu lợi hại, tôi cũng thừa nhận."

Tạ Bạch Bạch không ngăn cản được, lấy điện thoại từ trong túi xách ra, gọi một cuộc cho Trình Ấu, "Này, Dữu tử, cậu mau quay lại đây, Trác Úy Nhiên và Sầm Thừa Bật muốn đánh nhau. Tớ không cản được bọn họ."

"Được được được, chúng tớ trở lại ngay lập tức."

Khi Trình Ấu và Phó Cẩn chạy đến, người đã đi chim đã tản ra, nên làm gì thì làm cái đó. Trái lại Tạ Bạch Bạch và Sầm Thừa Bật còn đang đứng cách đó không xa.

Phó Cẩn trong lòng có lẽ đã đoán ra, "Không sao, tài nghệ đánh võ của Sầm Thừa Bật so với anh không cách biệt mấy, Trác Úy Nhiên kia chắc là không đánh lại cậu ấy."

"Em mới không quan tâm chuyện này. Em chỉ muốn biết nguyên nhân đánh nhau." Trình Ấu kéo anh đi đến. "Bạch Bạch."

"Dữu tử." Tạ Bạch Bạch bỗng chốc có người đáng tin cậy, một tối lo lắng sợ hãi cuối cùng cũng thả lỏng chút. Kéo Trình Ấu cách xa hai nam sinh nói sơ lược.

"Tớ cũng không biết tại sao Sầm Thừa Bật lại như thế, rất khác vẻ ôn hòa bình thường. Úy Nhiên cậu ấy là người kiêu ngạo như vậy, lần này mặt mũi bị đánh mất hết sạch, chắc chắn rất tổn thương."

Trình Ấu an ủi vỗ lưng của cô, "Trước tiên mặc kệ Trác Úy Nhiên là cái dạng gì. Mà Sầm Thừa Bật tối nay làm như vậy không phải là chứng tỏ cậu ấy có ý đồ với cậu sao, cậu còn không biết nhân cơ hội, xác lập quan hệ với cậu ấy đi."

Nói đến đây, liền nghĩ đến cái hôn trong chớp mắt rồi biến mất, Tạ Bạch Bạch ngượng ngùng mở miệng, "Vừa nãy cậu ấy mới hôn tớ một cái đấy."

Con hươu ngốc (*). Đây là cảm nghĩ duy nhất của Trình Ấu.

[(*) Người Đông Bắc gọi con hươu là "con hươu ngu ngốc" vì sự tò mò của con hươu rất nặng nề. Bất cứ khi nào nó nhìn thấy thứ gì đó, anh ta sẽ dừng lại và xem nó]