Chương 16: A Cẩn, em muốn tiểu Phó.

Ban đêm, nơi ở của Phó gia. Bên trong thư phòng.

Sau nửa giờ tán gẫu với Phó lão gia tử, giống như là vô tình Phó Cẩn nói một câu: "Ông nội, con cảm thấy Trần Vũ Ngưng cũng nên đi học rồi, nếu không thì sẽ bỏ lỡ bài tập. Hơn nữa phải đưa cô ấy đến loại trường tư nhân cao cấp. Để cổ trải nghiệm hoàn cảnh một chút. Con cảm thấy điều kiện trường trung học Lăng An rất tốt."

Phó lão gia tử suy tính một chút, cảm thấy cháu trai nói rất có lý, "Tại sao không để con bé học Ngũ Nguyên, vừa vặn con cũng có thể chăm sóc nó."

Nghĩ đến một người rất thích ăn dấm tiểu Dữu tử, trong lòng Phó Cẩn mãnh liệt chối bỏ người thứ ba đến quấy rầy thế giới của hai người bọn họ.

"Con cảm thấy, nếu để cho cô ấy học Ngũ Nguyên cổ sẽ chỉ biết dính lấy con, như vậy thì sẽ không tìm được bạn của mình. Để cô ấy ở chỗ này ngây ngô một năm chắc chắn sẽ tìm được không ít bạn mới đi, huống chi điều kiện của trung học Lăng An so với Ngũ Nguyên còn tốt hơn."

"Vậy cứ thế đi."

Trường trung học Lăng An là trường nổi tiếng thứ ba ngoài Ngũ Nguyên và Nhất Trung. Đến mức nó nổi tiếng nhất có lẽ là vì nó cũng như Ngũ Nguyên là địa bàn của những người giàu có và quyền lực, nhưng không giống như Ngũ Nguyên toàn con ông cháu cha, phần lớn ở Lăng An là con nhà giàu hoặc là gia đình giàu có từ thương nghiệp.

Nhưng đã là nơi tập trung nhiều người giàu thì sẽ không thiếu đi sự phân biệt đối xử, đồng thời cũng có phân chia tài sản, ví dụ như Trần Vũ Ngưng bên ngoài là một thiên kim tiểu thư nhưng thật ra chỉ là một người nghèo đi đến đó thì chỉ có bị chèn ép và sai khiến. Với lại phương hướng học tập của Lăng An hoàn toàn đi ngược lại với Ngũ Nguyên, cũng không cần đi học với nhau.

Mục đích chính của Phó Cẩn chính là khiến cho Vũ Ngưng nếm một chút đau khổ, giáo huấn. Để cho cô ta biết cái gì gọi là lòng cao hơn trời, mệnh mỏng hơn giấy.

Khi Trần Vũ Ngưng biết cô phải đến Lăng An học, trước tiên chạy đến thư phòng Phó lão gia, ngay cả cửa cũng không gõ, không để ý vẻ mặt lão gia tử khó chịu, tự biên tự diễn biểu đạt sự bất mãn của mình.

Dĩ nhiên kết quả không có gì thay đổi, cô ta không thuộc dòng chính thống của Phó gia Đại tiểu thư, chỉ là một tiểu nữ sinh ăn nhờ ở đậu lại còn không biết hiểu chuyện. Phó lão gia tử cũng xem như là hiểu lý do tại sao Phó Cẩn cứ nói xa nói gần không muốn đi ra ngoài cùng Trần Vũ Ngưng.

***

Trong nháy mắt, học kỳ năm hai sắp kết thúc, mỗi ngày tiếng ve kêu chim hót như cũ khiến học sinh trong phòng học mơ màng buồn ngủ, nhưng lại không thể không lên tinh thần học tập, nghiêm khắc đối mặt với kỳ thi cuối kỳ.

Lúc này hai người có thành tích xuất sắc nhất lại không có chút tinh thần tự giác nào, hàng ngày ở dưới đáy bàn đều hoạt động bí mật, làm một chút loại động tác khiến người ta thẹn thùng.

Trình Ấu nghiêng mặt nằm ở trên bàn, khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn, gò má đỏ bừng, phát ra chút âm thanh mất tự nhiên. Đôi mắt to ướŧ áŧ đang nhìn thẳng thiếu niên với hơi thở không ổn định.

Mười phút trước.

Một cái mặt dày tiểu Dữu tử: "A a A Cẩn, em muốn tiểu Phó..."

Bạn Phó nào đó sững sờ trong chốc lát, "... Anh biết."

Ngoài mặt vẫn như cũ thiếu niên lạnh nhạt, một tay cầm bút giống như là đang nghiêm túc làm bài tập. Trước mặt thỉnh thoảng xuất hiện tiểu nữ sinh đang liếc trộm tỏ ý, dáng vẻ Phó nam thần nghiêm túc thật là đẹp trai aaaaaaaaaa! Thật muốn chụp một tấm ảnh a!

Tuy nhiên thực tế là, cái tay còn lại của Phó Cẩn đang ở dưới bàn chọc vào động đào non mịn mị thịt bao quanh, thỏa mãn mong muốn của sắc nữ Dữu tử. Nhưng mà, trong lòng cũng hơi ngứa một chút, nếu bây giờ không có người đến, có lẽ sẽ cho cô cắn tiểu Phó một miếng.

Tâm viên ý mã (1) bạn học đại Phó, "Chờ lúc nữa tan học, gặp tiểu Phó Cẩn một chút."

[(1) tính cách thất thường, sớm nắng chiều mưa]

Hiểu ý tiểu Dữu tử cầu còn không được gật đầu như giã tỏi. Vì có thật nhiều kỳ đà cản mũi ở chỗ này, thật là muốn hôn hôn Phó Cẩn sờ một cái ôm một cái sau đó... (Lời tác giả: Các bợn biết mà (′▽'〃)~)

Hiếm khi chuông chưa vang vào học mà Phương Thanh Nam đã tiến vào lớp, tuy vậy cũng không cắt đứt chuyện riêng tư của hai người.

Phương Thanh Nam vỗ bàn một cái, sau đó mở miệng nói,

"Giờ học trước tôi có cùng mọi người nói một sự kiện. Trường học chúng ta nhé, mỗi khi kì thi cuối kỳ của năm hai kết thúc, hai mươi học sinh năm nhất đều có cơ hội tham gia trại hè, nếu như không có tình huống đặc biệt, thì không thể không đi. Còn nữa chi phí ăn uống nghỉ ngơi đều do trường chi trả. Năm nay trại hè là lựa chọn thành tích từ trên xuống dưới, thời hạn một tháng. Lớp ta theo như xếp hạng của một năm qua, có năm bạn học có thể tham gia."

Cái gọi là trại hè là do Ngũ Nguyên, Nhất Trung và trung học Lăng An tổ chức. Nhưng vì Ngũ Nguyên và Lăng An tương đối nhiều tiền, nên người đi rất nhiều, như Nhất Trung có thể đi cũng chỉ có mười người. Dĩ nhiên cũng có người trả tiền để đi cũng không ít.

Ngũ Nguyên có tổng cộng bảy lớp trong năm thứ hai, ban A đã chiếm năm lớp xem như đã rất nhiều. Đến nổi năm người đó là ai, thì hầu hết mọi người cũng không biết.

"Phó Cẩn, Trình Ấu, Khanh Niên, Chu Tử, Viên Thụy Minh. Năm bạn học này sau khi tan lớp thì cầm chút tài liệu lên, điền chút thông tin cơ bản sau đó cho gia đình ký tên chậm nhất là thứ sáu tuần này phải nộp. Được rồi, cả lớp chúng ta bắt đầu tiết học..."

Lúc trước có hai người nào đó đã suy nghĩ cách để gặp nhau thường xuyên trong kỳ nghỉ hè nghe đến đây thì nhìn nhau cười một tiếng, nhéo lòng bàn tay của nhau, đầu ngón tay lởn vởn. Cơ hội gặp nhau đã chạy đến rồi, đối với phần còn lại của tháng họ có thời gian để suy tính điều này.