Chương 6: "Nhớ mang theo qυầи ɭóŧ của em."

Môi lưỡi anh vẫn cứ tham lam mặc kệ cao triều trong cô đã qua đi. Nơi đó hiện tại nhạy cảm đến mức mỗi lần anh trêu chọc liếʍ nhẹ vào một lần, cô lại run rẩy một lần. Từng ngón chân non mịn bên trong giày cao gót bấm chặt, đá loạn xạ trên lưng anh.

Kɧoáı ©ảʍ đánh bại lí trí, sự mạnh mẽ và điêu luyện của anh khiến cô trở nên trống rỗng.

Anh vẫn luôn như vậy, hiểu thấu cơ thể cô muốn gì và tâm tư cô thích gì...

Cô luôn nghĩ rằng, cảm giác được đối phương thuần phục dưới thân, cố gắng thỏa mãn, âu yếm, đưa người kia đến đỉnh cao du͙© vọиɠ đều tuyệt vời về cả tâm lí và sinh lí.

Nhìn cô phản ứng run rẩy dữ dội lui về sau mỗi lần trêu chọc vào khiến anh không nhịn được bật cười. Tiếng cười trầm khàn gợϊ ɖụ© khiến lỗ tai Hà San San đỏ bừng.

Lí trí vừa tỉnh táo một chút, cô liền không biết phải làm sao. Vừa ngượng, vừa giận, cũng vừa khó xử.

Khó xử vì không biết phải đối mặt với anh như thế nào... Những gì đã từng xảy ra tới bây giờ vẫn là một mớ hỗn độn không cách nào tháo gỡ được.

Uông Vỹ nhận thấy sắc mặt cô bỗng chốc thay đổi, sự né tránh rõ ràng. Cơn giận lại ập tới không báo trước. Anh cởϊ áσ vets đắp lên người cô che khuất đi những vết dâu tây .

Cánh tay rắn chắc bế bổng cô gái nhỏ đi về phía cửa.

Cứ tưởng cô sẽ hoảng sợ mà phản kháng, không ngờ cô lại bình tĩnh đến vậy, gục đầu nhỏ vào l*иg ngực rắn chắc. Cất giọng nhàn nhạt.

- Nhớ mang theo qυầи ɭóŧ của em.

-...

Bước chân anh vững vàng, hữu lực đi dọc hành lang hướng về bãi đỗ xe.

Cô quá mệt, đôi mắt nhắm chặt, chỉ còn lại chút sức lực cuối cùng áp mặt vào l*иg ngực rộng lớn của anh.

Lắng nghe từng nhịp đập vững chãi của trái tim. Giống như chú chim nhỏ di trú sau bao năm mệt nhoài, cuối cùng cũng tìm được nơi ấm áp, bình tĩnh trở lại...