Chương 5

Con người Đinh Vân Khang luôn sống theo kiểu được tới đâu thì hay tới đó, hắn không quá để tâm vào thứ gì, nếu Uông Thanh Lâm và hắn không có quan hệ với nhau thì thôi, hắn có ăn chơi vô độ đến đâu cũng chẳng phải việc của cô.

Nhưng một người như vậy lại được Uông Vĩnh Hoa tán thưởng, chỉ trong mấy năm, đầu tiên là từ quản lý dự án được chuyển về tổng công ty, hiện giờ lại được điều xuống dự án, trở thành tổng giám đốc dự án.

Ai tinh mắt cũng biết, nếu Thanh Vận Minh Châu bán chạy thì tổng giám đốc khu vực tương lai sẽ là Đinh Vân Khang.

Uông Thanh Lâm không vừa mắt những người đạt được mọi thứ quá dễ dàng.

"Đừng làm bậy", trong bóng đêm, cô nhìn anh chằm chằm, dùng tay lau miệng mình thật mạnh, "Tôi đã nói rõ, hiện giờ anh đã không còn quyền làm như vậy."

"Tên đó dùng tốt lắm sao?" Hắn hỏi như vậy.

Trước khi cô ý thức được lời đó có nghĩa gì, hắn lại nói: "Dùng có tốt hơn tôi không?"

Một tiếng "bốp" giòn vang.

Uông Thanh Lâm cũng không biết trong bóng tối bàn tay của mình làm sao có thể chính xác tát vào mặt hắn.

Giây tiếp theo hắn liền bắt được cổ tay cô: "Em đã dùng thử chưa?"

Uông Thanh Lâm muốn tiễn hắn đi gặp quỷ.

Cô móc ra thỏi son từ trong túi xách, cẩn thận tô vẽ lại môi hình.

Lúc cô đi ra, Tống Trí Viễn đang đứng dựa ở quầy bar: "Nếu em còn chưa ra, anh sẽ nghĩ em bị yêu quái toilet bắt đi thật đấy."

Quả thật trước cửa toilet có yêu quái, là một tên yêu quái lẳиɠ ɭơ, thô lỗ vô tri, tự cho mình là đúng. Cô cố gắng vực dậy tinh thần: "Tửu lượng không được tốt, em còn tưởng mình say."

"Tưởng? Vậy là em chưa say sao?" Tống Trí Viễn nhìn cô, cảm giác tinh thần cô đúng thật có hơi không ổn, lịch sự đưa tay ra.

Uông Thanh Lâm tạm dừng một giây, sau đó nắm lấy khuỷu tay anh: "Chúng ta gọi người lái thuê đi, em không muốn ngồi xe taxi", cô giả vờ không cảm nhận được ánh mắt sắp xuyên thủng lưng mình ở phía sau, "Không biết tại sao em hơi không thích những người tài xế taxi kia."

Tống Trí Viễn cười một chút: "Bởi vì em quen đi xe sang rồi."

Ngón tay cô bấu chặt lấy khuỷu tay anh: "Đi thôi, không khí ở đây cũng chẳng có gì đặc biệt."

Tống Trí Viễn trở tay nắm lấy tay cô, đưa cô đi ra ngoài.

Ngoài trời đã chạng vạng tối, Tống Trí Viễn nhìn ven đường: "Em muốn đi đâu? Cảng biển?"

Uông Thanh Lâm ừ một tiếng. Cô muốn buông tay ra, nhưng cô biết chỉ cần mình hơi dùng sức một chút, Tống Trí Viễn sẽ cảm nhận được sự cự tuyệt của cô, vậy nên chỉ đành giữ nguyên tư thế ban đầu.

"Ok." Tống Trí Viễn buông tay cô, lấy di động ra tìm tài xế lái thay, để cô được thở phào trong chốc lát.

Nhưng giây tiếp theo cô lại có cảm giác hít thở không thông, giọng điệu của Tống Trí Viễn nghe thật nhẹ nhàng, nhưng nội dung lại không nhẹ chút nào: "Em quen người đàn ông lúc nãy đúng không?"

"À, đúng vậy." Uông Thanh Lâm lập tức ý thức được anh đang nhắc đến Đinh Vân Khang, cô không có ý định giấu diếm chuyện cô quen Đinh Vân Khang, sớm muộn gì anh cũng sẽ biết Đinh Vân Khang là người trong công ty, "Anh ta là tổng giám đốc điều hành dự án trong công ty, có thể gặp nhau ở đây cũng đủ để chứng minh thế giới này quả thực rất nhỏ bé."

"Hình như anh ta rất tò mò về em." Anh cúp điện thoại với người lái thay, "Anh ta cứ nhìn em mãi."

"Không, anh ta chỉ tò mò về anh thôi. Một cấp dưới tò mò muốn biết cuối tuần sếp của mình đi uống rượu với ai." Cô mỉm cười xinh đẹp với anh, "Em không muốn giải thích cho cấp dưới biết anh là ai, chúng ta cứ mặc kệ anh ta."

Tống Trí Viễn nâng bàn tay cô lên, dưới bàn tay to lớn của anh, tay cô trông thật nhỏ bé: "Nói như vậy thì anh là ai của em đây?"

Đánh bậy đánh bạ mà nắm tay với Tống Trí Viễn, vẫn là kiểu mười ngón đan vào nhau, Uông Thanh Lâm không biết chuyện này là tốt hay xấu.

Bảo là chuyện xấu thì đây vốn dĩ là thứ cô mong muốn.

Nếu nói là chuyện tốt, giờ phút này cô không hề cảm thấy hưng phấn nhảy múa vì đạt được tâm nguyện. Cô chỉ cảm thấy bực bội.

Cô có quá nhiều chuyện không thể thẳng thắn tâm sự với Tống Trí Viễn, nếu bọn họ ở bên nhau, vậy đời này đã định cô phải mang chiếc mặt giả dối sớm chiều ở chung với Tống Trí Viễn.

Bản thân cô rất mâu thuẫn, cũng rất giằng co. Không ai hiểu cô, ngay cả cô cũng không hiểu chính mình.

Uông Thanh Lâm nằm trên sô pha, đắp mặt nạ, trong lúc tâm tư rối loạn, tiếng di động vang lên.

Cô cầm lên thì thấy là Ngô Mẫn Như: "Alo."

"Hôm nay ba của con có tới đây." Giọng điệu của Ngô Mẫn không nghe ra cảm xúc.

Rốt cuộc bà ấy gọi đến là để khoe khoang Uông Vĩnh Hoa đã chịu đến tìm mình, hay là muốn oán trách Uông Vĩnh Hoa bỏ mặc mình suốt một thời gian: "Ông ấy nói con đang hẹn hò với con trai của chiến hữu, có đúng không vậy?"

Uông Thanh Lâm nhắm mắt lại, chắc xem như đã hẹn hò rồi đi: "Đúng vậy."

"Ba của con có biết những chuyện kia không?"

"Không biết", Hiện giờ Uông Thanh Lâm không muốn nghe bất cứ ai nhắc tới Đinh Vân Khang, mặc dù Ngô Mẫn Như không biết Đinh Vân Khang, bà ấy chỉ biết một hai năm nay cô có một người bạn tình cố định, "Đã giải quyết xong rồi."

Ngô Mẫn như thở phào nhẹ nhõm: "May mà con còn thông minh. Ba con đến dò hỏi mẹ chuyện tình cảm của con, mẹ nói không nghe con nhắc gì đến chuyện từng có bạn trai."

Cô thông minh sao? Cô cũng không biết nữa: "Tại sao ba lại đột ngột đến hỏi chuyện mẹ?"

"Mẹ không biết." Ngô Mẫn Như đột nhiên dừng chủ đề này, "Dù sao thì giải quyết xong là tốt rồi."

Uông Thanh Lâm tự giễu cười cười: "Mẹ rất hy vọng con tìm được một người đàn ông nhiều tiền giống như mẹ đúng không?"

Ngô Mẫn Như im lặng một lúc: "Mẹ hy vọng con tìm được đàn ông có tiền, làm gì có người phụ nữ nào không mong như vậy, chẳng qua là có người tìm được, có người không mà thôi." Lại im lặng một lúc, "Không phải giống như mẹ, cả đời này mẹ không lên được mặt bàn, con không được giống như mẹ."

-

Để chuẩn bị cho đợt mở bán trước thứ hai của Thanh Vận Minh Châu, Uông Thanh Lâm đã triệu tập mọi người trong công ty dự án đến họp suốt hai tiếng đồng hồ.

Lúc này đã là chín giờ tối, ai cũng vừa mệt vừa đói, mắt bắt đầu lim dim. Trần Trị đã gọi người đẹp bên bộ phận sales đi rót cà phê tổng cộng 3 lần.

Uông Thanh Lâm nhìn Trần Trị bắt đầu cúi đầu chơi di động, đang muốn mở miệng cảnh cáo: "Trần tổng."

Trần Trị còn chưa kịp ngẩng đầu lên, Đinh Vân Khang đã ngắt lời cô: "Chờ đã — để Tiểu Trương vào đi, cho mọi người ăn cơm một lát."

Uông Thanh Lâm chuyển sự bất mãn sang Đinh Vân Khang, là hắn cố ý muốn chọc giận cô: "Đinh tổng, hội nghị vẫn chưa kết thúc."

"Xin lỗi Uông tổng, thật sự tôi sắp chết đói rồi, tôi mà chết mẹ tôi sẽ đau lòng, mong cô khoan dung một chút."

Tất cả những người tham gia hội nghị đều khẽ cười.

Uông Thanh Lâm cũng mệt mỏi, cũng đói, cũng muốn về nhà tắm nước nóng 43 độ, cô nhìn xung quanh: "Buồn cười lắm sao?"

Toàn trường im lặng.

"Chúng ta có hơn 1200 căn, bán chưa được 200 căn không có nghĩa là đại công cáo thành. Số đặt trước trong đợt mua thứ hai không quá lý tưởng, tôi hy vọng mọi người nắm rõ tình thế hiện tại!"

Đinh Vân Khang đứng lên: "Tôi cũng biết, nhưng dù có thẩm vấn phạm nhân cũng phải đảm bảo cho phạm nhân có thời gian nghỉ ngơi ăn cơm. Xin lỗi, tôi phải đi ăn đây, đến cơm trưa còn chưa ăn."

‘Bang’ một tiếng, Uông Thanh Lâm ném chiếc bút máy trong tay lên bàn, mực vẩy ra, thấm vào tài liệu giấy.

Cả phòng lặng ngắt như tờ, không khí vô cùng căng thẳng.

Chưa đến ba phút, toàn bộ công ty đều biết Uông Thanh Lâm và Đinh Vân Khang đã cãi nhau trong cuộc họp, Uông Thanh Lâm quăng bút, Đinh Vân Khang đóng sầm cửa, kết quả là Uông Thanh Lâm vẫn tiếp tục hội nghị thêm một tiếng nữa, mà Đinh Vân Khang lại vắng mặt sau đó.

Mọi người đều nghĩ Uông Thanh Lâm và Đinh Vân Khang là xung đột công việc, chỉ có hai người bọn họ biết đây là ân oán cá nhân.

Uông Thanh Lâm cảm thấy lúc rước mình mất trí mới đi kết giao với người cùng công ty, đặc biệt là loại người như Đinh Vân Khang.

Không biết có phải Uông Vĩnh Hoa nghe được chuyện xung đột giữa Uông Thanh Lâm và Đinh Vân Khang từ miệng của Trần Trị hay không, ngày hôm sau ông ấy liền hẹn hai người quay về tổng công ty.

Nội tâm của Uông Thanh Lâm cực kỳ kháng cự ở chung một không gian với Đinh Vân Khang, nhưng đây là lệnh của Uông Vĩnh Hoa, cô không thể không tiếp nhận.

Cô hạ quyết tâm phải tìm cách thuyết phục Uông Vĩnh Hoa điều Đinh Vân Khang đi. Cô có thể tranh thủ nỗ lực giám sát điều hành tốt hơn nữa, thế giới này không phải chỉ có mình Đinh Vân Khang là có tài năng để khoe mẽ.

Huống chi ngoại trừ một chút năng lực xã giao, hắn cũng không có chỗ nào hữu dụng, cô nghĩ.

Phòng khách của Uông Vĩnh Hoa, ba người ngồi thành hình tam giác. Thư ký mang trà đến, Uông Vĩnh Hoa bảo cô ấy đi ra ngoài: "Ta muốn nói chút chuyện."

Thư ký rót đầy chén trà trước mặt mọi người, sau đó rất tự giác mà đi ra ngoài, đóng lại cánh cửa sau lưng.

Uông Vĩnh Hoa nhìn Uông Thanh Lâm, lại thoáng nhìn qua Đinh Vân Khang: "Mục đích ta gọi hai người đến đây, hẳn cô cậu cũng rõ ràng, ai muốn nói trước?"

Uông Thanh Lâm nuốt nước bọt, nói hết lý do thoái thác đã chuẩn bị sẵn trong đầu: "Uông tổng, lập trường của tôi là mong muốn thành lập một thể chế quản lý tương đối minh xác, vì tôi là người tổng phụ trách dự án Thanh Vận Minh Châu, tôi hy vọng mọi người tuân theo sự quản lý của tôi, đây là nguyên tắc cơ bản."

Uông Vĩnh Hoa ra hiệu cho Đinh Vân Khang nói. Giọng nói điệu bộ của Đinh Vân Khang đều cực kỳ thoải mái: "Uông tổng, từ đầu đến cuối tôi đều rất tuân theo sự quản lý của Tiểu Uông tổng trong dự án này. Có điều tôi cho rằng việc quản lý nhất định phải khoa học, không thể vì sự tùy hứng nhất thời của người nào đó mà đột ngột mởhội nghị khẩn cấp, họp một lần hết 3 tiếng, để cho mấy chục người trong công ty phải chịu đói."

Giọng nói Uông Vĩnh Hoa không nghe ra cảm xúc: "Nhưng ta nghĩ cậu là người có thể chịu khổ, Vân Khang."

"Uông tổng, xin lỗi, không phải tôi muốn biện hộ gì cho bản thân nhưng từ 8 giờ sáng ngày hôm qua tôi và giám đốc Lưu đã ở bên ngoài theo dõi tiến độ công trình, tôi và giám đốc Lưu thật sự chưa được ăn cơm. Đến 3 giờ chiều tôi quay trở lại công ty, em gái vừa mới giao cơm hộp đến văn phòng, Trần tổng liền dẫn mấy đơn vị liên quan lại đây, đến 6 giờ Tiểu Uông tổng lại sắp xếp mở họp." Đinh Vân Khang nhìn Uông Vĩnh Hoa, "Tôi có thể chịu khổ, nhưng một số cái khổ không cần thiết, ráng nuốt xong cũng chỉ có thể tự làm mình cảm động, không hề có ích lợi gì."

Uông Thanh Lâm cảm thấy Đinh Vân Khang chắc chắn đã dùng cái miệng xấu xa này để leo lên chức vị hiện tại, trong tối ngoài sáng mà châm chọc cô, cực kỳ quá đáng. Sắc mặt cô dần dần lạnh đi.

Uông Vĩnh Hoa hỏi cô: "Con có muốn nói gì không?"

Uông Thanh Lâm không suy nghĩ quá lâu: "Tôi và Đinh tổng vẫn luôn có rất nhiều bất đồng khó lý giải trong công việc. Thanh minh trước, không phải tôi nhất thời tùy hứng, gần đây thái độ tác phong của nhân viên trong công ty rất lỏng lẻo, tôi cho rằng mở hội nghị như vậy là hợp lý, cũng là tất yếu." Cô nhớ đến lời Uông Vĩnh Hoa nhắc nhở mình "Không thể thả lỏng", thuận lý thành chương mà mang lý do này ra thoái thác, cô tin Uông Vĩnh Hoa nhất định sẽ ủng hộ mình.

"Các nói xong rồi, vậy để ta nói cho hai người ý của ta." Uông Vĩnh Hoa nhìn bọn họ, "Ta rất chán ghét nhân viên của mình đấu đá nội bộ, trừ phi là bất đồng ý kiến trong công việc, vậy thì có thể giáp mặt đối đáp. Còn nếu là cảm xúc cá nhân thì đừng mang nó ra trước mặt những nhân viên khác, bất kể trường hợp nào, bất kể hình thức nào. Hai người ở tầng cấp chức vị này mà lại mang biểu hiện của chức thấp khiến cho ta vô cùng thất vọng, sau này hai cô cậu sẽ khiến những người dưới trướng tin phục mình như thế nào?"

Uông Thanh Lâm cúi đầu. Đinh Vân Khang nhìn Uông Vĩnh Hoa, không nói gì.

"Theo quy tắc của ta, khi xuất hiện tình huống thế này cần phải đưa ra xử phạt cả hai bên, nếu không sẽ lại nhảy ra thêm vô số kẻ gây rối."

Đinh Vân Khang trầm giọng: "Tôi chấp nhận."

Uông Thanh Lâm không cam lòng: "Dạ."

"Dạ là có ý gì? Nói rõ ràng một chút!" Uông Vĩnh Hoa nghiêm giọng.

Uông Thanh Lâm nhấp môi: "Tôi chấp nhận xử phạt của công ty."

"Một người bị điều khỏi dự án Thanh Vận Minh Châu, một người giảm phân nửa tiền lương tháng này."

Uông Thanh Lâm nghĩ, giảm thưởng phân nửa thì giảm phân nửa, dù sao cô vẫn còn kim khố nho nhỏ của mình. Nhờ cơ hội này mà cô có thể hoàn toàn kết thúc với Đinh Vân Khang, có lẽ cũng không phải chuyện xấu ... nhưng cô không thể giải thích nổi sự khổ sở trong lòng lúc này. Cô nói nói: "Được."

Đinh Vân Khang gật đầu: "Tôi không ý kiến."

"Nếu đều không có ý kiến, vậy thì buổi chiều bộ phận nhân sự sẽ đưa ra thông báo, ngày mai bắt đầu chấp hành." Uông Vĩnh Hoa đứng lên, "Thanh Lâm sẽ được điều đến chi nhánh Minh Duyệt Loan, Vân Khang bị giảm phân nửa tiền thưởng tháng này, bên kế toán sẽ xử lý."

Trong đầu Uông Thanh Lâm ong một tiếng.

Chính Uông Vĩnh Hoa là người đã nâng đỡ Uông Thanh Lâm đi lên chức tổng phụ trách dự án Thanh Vận Minh Châu.

Đương nhiên cô trở thành người phụ trách dự án trẻ tuổi nhất trong lịch sử công ty một phần là do thân phận của cô, phần còn lại chính là bởi vì năng lực của chính Uông Thanh Lâm, cô tự cảm thấy như vậy. Đó cũng chính là lí do Trần Trị cùng cấp bậc với cô lại trở thành trợ lý của cô.

Nhưng cô không thể ngờ được khi đứng trước tình huống chọn một trong hai, Uông Vĩnh Hoa lại chọn giữ Đinh Vân Khang, từ bỏ cô. Tại sao lại điều cô đến Minh Duyệt Loan, nơi đó đã vào trạng thái chờ được thanh lý, cho dù là ai đi đến đó cũng đồng nghĩa sẽ không được thăng chức.

Cô là con gái của ông ấy, tuy là con ngoài giá thú nhưng cô luôn có một loại ảo tưởng rằng trong lòng ông ấy dù sao cũng sẽ có một vị trí nhỏ dành cho cô. Nhưng hiển nhiên, Uông Vĩnh Hoa một lần nữa dùng hành động nói cho cô biết, ông không quan tâm cô đến mức đó.

Uông Thanh Lâm không biết mình đã đi xuống lầu như thế nào, khi cô đi xuống, Đinh Vân Khang vẫn còn ở trong phòng tiếp khách của Uông Vĩnh Hoa, cô không biết bọn họ sẽ nói những gì, nhưng cô không có tư cách hỏi đến. Cô đi dạo một vòng dưới hầm để xe, quay trở lại nơi cô đã đi qua nửa phút trước mới tìm được xe của mình.

Chiếc 718 của Đinh Vân Khang đậu đối diện, không biết từ lúc nào người đã đứng ở chiếc xe đối diện, nhìn vào cô.

Đây là cái giá cô phải trả khi động đến Đinh Vân Khang sao? Đinh Vân Khang mượn tay Uông Vĩnh Hoa nắn mặt cô, đương nhiên là rất đau. Cô nhìn hắn, hai người chỉ cách nhau vài mét, Uông Thanh Lâm cười cười khẩy một tiếng, cô mở cửa xe muốn bước lên xe.

Đinh Vân Khang đi tới: "Vừa hay đến nói cô biết, tôi đã xin chỉ thị của Uông tổng rồi, cô ở lại Thanh Vận, tôi điều đi."

Uông Thanh Lâm hoàn toàn không ngờ chỉ sau vài phút lại nhận được tin tức đảo ngược thế này, nhưng thay vì vui mừng cô lại cảm thấy tức giận, ý kiến của Uông Vĩnh Hoa lại có thể bị Đinh Vân Khang lay động sao? Chuyện này chẳng khác nào châm chọc cô: "Không cần. Tôi đi khỏi đây vừa vặn không cần nhìn thấy mặt anh."

"Dù gì đi nữa cô cũng đã đặt rất nhiều tâm huyết vào Thanh Vận, đối với cô chuyện đó quan trọng hơn."

Cô ngắt lời hắn: "Không cần giả vờ thấu hiểu tôi, chuyện này căn bản không hề quan trọng."

Giọng điệu của Đinh Vân Khang cũng không dễ chịu: "Tôi không hề giả vờ thấu hiểu cô, chuyện mà tôi hiểu cô nhất vốn cũng chỉ có số đo 3 vòng, không phải tâm tình sáng nắng chiều mưa của cô. Chẳng qua tôi không thích chiếm lấy thành quả mà người khác nỗ lực." Hắn nhìn chằm chằm cô, "Gần nhất nghe nói cô đang yêu đương, đối phương là quan nhị đại* đúng không nhỉ, vậy thì tôi nên chúc mừng cô đúng chứ?"

(*): quan nhị đại là con cái của người làm quan chức chính phủ hoặc doanh nghiệp nhà nước của Trung Quốc

Uông Thanh Lâm quay mặt đi.

"Thật ra cô có thể nói cho tôi biết sớm một chút, như vậy thì tôi sẽ cảm thấy chia tay tương đối thể diện." Đinh Vân Khang cười nhạo một tiếng, "Dẫu cho đây có là gian tình, ai cũng là tiểu nhân thì tốt xấu gì cũng từng có hứa hẹn quân tử đường hoàng."

Hắn khơi dậy ngọn lửa trong cô, cô nhắc nhở hắn: "Anh và 1 mét 8 cũng vi phạm ước định như thế thôi."

"Ít nhất ta không hề nói với 1 mét 8 mình thích người ta."

"Đúng", Uông Thanh Lâm châm chọc hắn, "Anh không nói thích, anh chỉ hành động thôi. Nhưng với tôi, anh có thích ai hay không cũng không quan trọng, làm gì có ai quan tâm nước rửa tay, nước sát trùng, áo mưa trong nhà mình thích ai đâu?"

Sắc mặt Đinh Vân Khang càng xấu đi, Uông Thanh Lâm càng cảm thấy thống khoái.