Chương 4

Đinh Vân Khang nói sai rồi, căn bản Uông Thanh Lâm không có tư cách gì để nổi tính đại tiểu thư. Bởi vì cô không phải đại tiểu thư.

Nói đúng ra Uông Thừa Nhã mới là thiên kim tiểu thư của nhà họ Uông, và cũng chính là thiên kim duy nhất.

Khi còn nhỏ cô nào biết trời cao đất dày, thỉnh thoảng cả hai sẽ được tài xế của Uông Vĩnh Hoa và bảo mẫu của Uông Thừa Nhã dẫn đi công viên giải trí chơi, Uông Thừa Nhã sáu tuổi cười lên thật ngây thơ đáng yêu, gọi cô hai tiếng ‘chị ơi’, mà cô lại cực kỳ tức giận, nhưng ở trước mặt người lớn cô không dám quá lộ liễu, chỉ có thể yếu ớt phản bác: "Tao không phải chị mày."

Nhờ ơn dạy bảo ân ần từ nhỏ của Ngô Mẫn Như, đương nhiên cô biết cha mình còn những người con khác, nhưng cô vẫn luôn cảm thấy chính Uông Thừa Nhã đã cướp cha đi mất, vậy nên cô luôn chán ghét cô ta.

Mãi cho đến khi đủ lớn, cô mới nhận ra chính Ngô Mẫn mới là người cướp chồng của Trần Băng Dĩnh, còn mình thì cướp cha của Uông Thừa Nhã.

Đúng là vừa ăn cướp vừa la làng. Mỗi lần Uông Thanh Lâm nhớ tới những lời nói việc làm trong quá khứ, cô liền cảm thấy mình thật ngu xuẩn.

Nhưng mà từ đầu đến cuối, khúc mắc của cô với Uông Thừa Nhã chưa từng thay đổi. Uông Thừa Nhã không tốn chút công sức vẫn nhận được vô vàng cưng chiều và ủng hộ vô điều kiện của Uông Vĩnh Hoa. Người có vận khí tốt đương nhiên sẽ cười rất ngây thơ đáng yêu, nếu được sắm vai của Uông Thừa Nhã, cô nghĩ, có lẽ mình cũng có thể ngây thơ, cũng có thể đáng yêu như thế.

Hơn 5 giờ chiều, đúng ngay giờ cao điểm tan sở. Uông Thừa Lâm đứng ở ven đường đợi mười mấy phút mới đón được một chiếc xe taxi.

Bởi vì tắc đường, lúc cô quay lại công ty dự án thì đã hơn một tiếng. Uông Thừa Lâm cởi dây an toàn, vẻ mặt tài xế taxi vô cảm: "126."

Tên Đinh Vân Khang đúng là đồ đầu heo, tự mình ném 300 tệ ra ngoài cửa sổ. Uông Thừa Nhã quét mã trả tiền: "Hóa đơn, cảm ơn."

Cái gì nên hoàn trả thì vẫn phải hoàn trả, cô không phải Ngô Mẫn Như, một cái áo khoác hai vạn nói mua liền mua, bà ấy làm như đơn vị đếm của nhân dân tệ đã biến thành hàng ngàn chứ không phải hàng đơn vị. Theo cô biết, khi Uông Vĩnh Hoa mới xuất ngũ ra khởi nghiệp, mỗi bữa ngồi xổm ven đường ăn một phần thức ăn nhanh chỉ đáng 3 tệ, Ngô Mẫn như hẳn nên rõ điểm này, điều mà Uông Vĩnh Hoa không hài lòng ở bà ấy không phải là dung nhan lão hóa mà là thói xa hóa lãng phí.

Ngô Mẫn Như 49 tuổi, dùng nửa đời mình tiêu hết sạch của cải cả đời của người khác.

Uông Thừa Lâm xuống xe, mang túi xách, dẫm lên giày cao gót bước vào sảnh lớn. Nếu cô sớm biết Trần Trị sẽ ném mình lại thì đã tự lái xe đến tổng công ty, như vậy sẽ không gặp phải chuyện nửa đường bị Đinh Vân Khang vứt xuống xe — khoảnh khắc nghĩ đến Đinh Vân Khang, cô liền thấy bực bội.

Mấy nhân viên sales đang đứng hút thuốc bên cạnh bể nước trước cửa phòng kinh doanh, thấy cô lại đây, dáng vẻ đang đùa giỡn đột ngột trở nên nghiêm túc: "Uông tổng."

Cô liếc nhìn bọn họ một cái: "Bên trong không có khách sao?"

Một người trong số họ trả lời: "Vâng, chúng tôi tạm thời không có khách hàng."

"Không có khách cũng phải biểu hiện giống như đang có khách." Ngữ điệu Uông Thừa Lâm nghiêm túc, "Công ty may cho các cậu một bộ tây trang 3000 tệ là hy vọng biểu hiện của các cậu khác với những môi giới bất động sản lương cơ bản chỉ có 2300 ngoài kia."

Vài người ngừng nói chuyện.

Uông Thừa Nhã bước nhanh vào bên trong. Tất nhiên không ai thích cô tỏ thái độ bề trên, nhưng cô cần phải như vậy.

Cô vừa dời mắt đi chỗ khác liền nhìn thấy chiếc 718 của Đinh Vân Khang đậu trong bãi xe có hơi trống vắng. Không ngờ hắn đã trở lại.

Cô do dự một giây, không bước vào phòng kinh doanh mà xoay người đi vào bãi đỗ xe để lấy xe của mình. Hiện giờ cô không muốn nhìn thấy bóng dáng Đinh Vân Khang, một chút cũng không.

Hắn không nằm trong tầm kiểm soát của cô, hôm nay là minh chứng rõ nhất. Chuyện này cũng có thể nói lên mối quan hệ của bọn họ đã đến lúc kết thúc, bất kể cô và Tống Trí Viễn có khả năng gì hay không.

Lúc Uông Thanh Lam nhận được điện thoại của Tống Trí Viễn, cô mới nhớ ra lần trước anh bảo cô thu xếp đi bảo tàng mỹ thuật đã là mấy ngày trước.

Giọng điệu của Tống Trí Viễn mang theo ý cười: "Tôi cứ tưởng em đã quên."

Uông Thanh Lâm miễn cnhà họ Uôngi thích: "Tôi không quên, chỉ là gần đây bận quá." Cô xem qua lịch, "Hay là thứ bảy được không?"

"Rất sẵn lòng." Tống Trí Viễn nói, "Cuối tuần này tôi không có kế hoạch gì. Vừa khéo thứ bảy này là ngày đầu tiên mở gian triển lãm mới, chúng ta đi vừa hay đúng lúc."

Uông Thanh Lâm đột nhiên vô cớ muốn nói vài câu vô nghĩa với Tống Trí Viễn: "Ý là nếu anh đã có kế hoạch trước thì lời mời của tôi sẽ bị bỏ qua đúng không?"

"Không phải, thật ra tôi muốn được em mời nên mới mặt dày gọi điện thoại tới hỏi, bằng không cuối tuần tôi cũng chỉ có thể đến công ty tăng ca, hoặc là dắt chó đi dạo ở công viên."

Thứ bảy, Uông Thanh Lâm lái xe đến hiệu sách mà Tống Trí Viễn đã hẹn để đón anh.

Tống Trí Viễn mặc sơ mi trắng, trông thực hào hoa phong nhã. Uông Thanh Lâm nghĩ, giá mà cô có thể yêu anh thì tốt.

"Phiền em làm tài xế, trùng hợp hai ngày này xe của tôi phải đưa đi bảo dưỡng." Tống Trí Viễn ngồi vào ghế phụ, "Hôm nay em lại diện phong cách khác."

Uông Thanh Lâm mặc một chiếc váy len dệt kim trễ vai, để lộ xương quai xanh xinh đẹp. Tủ đồ của cô không có nhiều quần áo nhưng nhất định phải đảm bảo trong trường hợp nào cũng có trang phục phù hợp: ""Biết là hôm nay mình có hẹn mà vẫn gửi xe đi bảo dưỡng, thế này có hơi khéo nhỉ?"

Tống Trí Viễn nhướng mày, cười cười.

"Để em không đợi lâu nên mới đến hiệu sách sớm hơn mười lăm phút, tiện tay mua một cuốn sách." Tống Trí Viễn vẫy vẫy cuốn sách trong tay, "Điều kỳ diệu của tiệm tạp hóa Namiya, em muốn đọc không?"

Uông Thanh Lâm ngó mắt nhìn cuốn sách trên tay anh: "Anh đọc xong thì cho tôi mượn xem một chút." Mặc dù cô không đảm bảo mình sẽ thấy hứng thú.

"Ok." Tống Trí Viễn điều chỉnh vị trí ghế dựa để đôi chân dài của mình duỗi ra thoải mái hơn.

Uông Thanh Lâm liếc anh một cái: "Xin lỗi, xe phổ thông, không bằng 680 của anh."

"Khi còn ở Anh, tôi từng ngồi xe của bạn gái cũ, còn nhỏ hơn thế này." Anh cười, "Dáng người cô ấy rất nhỏ, chưa đến 1m6."

Uông Thanh Lâm không nói gì.

"Tôi không nên nhắc đến bạn gái cũ của mình nhỉ? Có vẻ như đây là một chủ đề nhạy cảm đối với phụ nữ Trung Quốc."

"Anh cũng chỉ là một người đàn ông Trung Quốc mà thôi, dù anh có sống ở nước ngoài nhiều năm nhưng trong xương tủy anh vẫn là đàn ông Trung Quốc." Uông Thanh Lâm không muốn phản bác anh, nhưng nghe anh kể lại tình sử nhẹ nhàng bâng quơ như vậy làm cô có hơi nổi điên, "Nếu tôi mà là bạn gái anh, nghe xong câu đó tôi nhất định sẽ ném anh xuống xe, bất kể anh là người Trung Quốc hay người nước nào."

Mẹ kiếp, lời vừa ra khỏi miệng, cô lại nghĩ tới tên đầu heo Đinh Vân Khang.

"Nếu?" Tống Trí Viễn xem, "Chúng ta vẫn chưa phải là người yêu sao?"

Đã thành người yêu rồi à? Uông Thanh Lâm không khống chế được mà nhíu mày.

"Đùa thôi." Tống Trí Viễn cười ha ha, "Không dễ gì theo đuổi được mỹ nữ, tôi đã chuẩn bị trường kỳ kháng chiến rồi."

"Vì sao lại là tôi?"

"Chuyện gì?"

Uông Thanh Lâm gần như lầm bầm trong miệng: "Vì sao anh lại theo đuổi tôi?" Cô nhìn sườn mặt anh, "Tôi đã đã nói với anh quan hệ giữa tôi và Uông tổng."

"À — là chuyện này sao?" Tống Trí Viễn nghĩ nghĩ, "Thật lòng mà nói, khi nghe ba tôi bảo muốn giới thiệu con gái của bạn mình cho tôi, tôi còn cảm thấy ông ấy đang trêu chọc mình. Bởi vì tôi chưa bao giờ nghĩ mình cần phải đi xem mắt. Có điều lúc ông ấy nói em rất xinh đẹp, hình như còn giành được rất nhiều giải thưởng piano và vẽ tranh, tôi liền cảm thấy có lẽ cũng đáng đi gặp mặt một lần."

Uông Thanh Lâm gần như thô lỗ ngắt lời anh: "Tôi đã nói rồi, không phải tôi."

"Đúng vậy, không phải em." Tống Trí Viễn nhận sai ngay lập tức, "Lần đầu tiên nhìn thấy em, tôi đã cảm thấy em thật xinh đẹp, ít nhất điểm này tôi không lầm. Đẹp đến nỗi có biết đàn dương cầm hay không, có biết vẽ tranh hay không, ừm — đều không quan trọng nữa."

"Cho nên anh là một người nông cạn vậy sao, chỉ nhìn khuôn mặt liền biết mình thích hay không thích?"

"Về quan hệ nam nữ, tôi chưa bao giờ tự nhận mình cao thâm." Tống Trí Viễn thẳng thắn, "Tôi thừa nhận thân phận của em có làm tôi do dự một chút, nhưng nghiêm túc ngẫm lại, tôi cũng không có ý định chui gầm chạn, cho nên không thành vấn đề."

Cuối cùng Uông Thanh Lâm cũng cảm thấy mình thật sự được khen ngợi. Tống Trí Viễn tán thưởng ngoại hình của cô, cô không có cảm giác gì, đương nhiên cô biết ngoại hình của mình là ưu thế rất lớn, nhưng mẹ cô lại lợi dụng sắc đẹp để trở thành tình nhân của đại gia nên dù người khác có đánh giá cao nhan sắc của cô đến đâu, cô đều không quá quan tâm; nhưng Tống Trí Viễn nói anh không có ý định chui gầm chạn, câu này thành công lấy lòng cô. Cô thừa nhận, cô luôn có một loại ảo tưởng, nếu mỗi tên đàn ông nông cạn ham mê sắc đẹp của cô mà biết sau lưng Uông Thừa Nhã có một khối tiền tài đồ sộ, liệu bọn họ có chuyển mục tiêu không? Những suy nghĩ đó sẽ làm cô cảm thấy mình thật ghê tởm, cũng thật hèn mọn, thật ngu xuẩn.

Hôm nay cuối cùng cô cũng nở nụ cười đầu tiên từ đáy lòng: "Xem ra suy nghĩ của anh cũng rất cởi mở."

Nào ai ngờ được nửa tiếng sau cảm giác sung sướиɠ của Uông Thanh Lâm sẽ bay mất sạch.

Khi đó, cô và Tống Trí Viễn đang dừng chân trước tác phẩm sơn dầu của một họa sĩ đang lên trong thành phố, tựa đề là: "Yêu", nhưng bức tranh dày đặc màu sắc khiến Uông Thanh Lâm không thể hiểu nổi.

"Cái này thì có liên quan gì đến tình yêu?" Uông Thanh Lâm nhịn không được nói.

Tống Trí Viễn nghĩ nghĩ: "Có lẽ khi vẽ bức tranh này, anh ta đã nghĩ đến người mình yêu, bởi vì yêu đến nồng liệt nên mới dùng những màu sắc táo bạo mà phóng khoáng như vậy."

Uông Thanh Lâm chỉ nhớ đến tác phẩm nghệ thuật của mình ở trường cấp hai, là một quả táo cực kỳ xấu xí.

"Anh nói đúng." Một giọng nữ vang lên bên cạnh.

Uông Thanh Lâm nghe giọng thì nhìn lại, lập tức sắc mặt cô đại biến.

Uông Thừa Nhã vẫn mặc có một kiểu suốt mấy năm qua, mái tóc thẳng đen dài, váy trắng toàn thân, thoạt nhìn tựa như tiên nữ: "Tác giả bức tranh này là bạn tôi, khi anh ấy vẽ nó cũng đang theo đuổi một người bạn khác của tôi. Ngoài vẽ tranh, anh ấy còn viết cho cô ấy mười bức thư, mỗi tuần một bức, mỗi bức mấy nghìn chữ."

Tống Trí Viễn nhìn Uông Thừa Nhã: "Ha, không ngờ lại nghe được câu chuyện phía sau tác phẩm ngay chỗ này."

Uông Thừa Nhã chủ động chào hỏi Uông Thanh Lâm: "Thanh Lâm, trùng hợp thật." Từ lâu cô ta đã không còn gọi cô là chị Thanh Lâm.

Uông Thanh Lâm cảm thấy hôm nay nhất định là ngày cô bị quỷ ám. Thành phố này không hề nhỏ, vì sao cô đi hẹn hò với đối tượng đang tiến triển của mình lại đυ.ng phải Uông Thừa Nhã, lần cuối bọn họ gặp nhau là gần nửa năm trước, bởi vì Uông Vĩnh Hoa gọi cô qua dự sinh nhật của ông ấy. Cô kéo khóe miệng: "Trùng hợp thật."

"Đúng vậy, hôm nay là ngày đầu tiên mở bán tác phẩm, cả buổi sáng tôi vẫn luôn ở chỗ này." Uông Thừa Nhã chỉ chỉ ra xa. "Lần này tôi trưng bày ba bức tranh, mọi người có muốn qua xem không?"

Tống Trí Viễn nhìn Uông Thanh Lâm, lại nhìn Uông Thừa Nhã: "Thật ngại quá, có vẻ như hai người quen biết nhau, xin hỏi vị họa sĩ này là ai vậy?"

Uông Thừa Nhã vươn tay về phía Tống Trí Viễn: "Chào anh, tôi tên Uông Thừa Nhã."

Nếu thời gian có thể quay ngược trở lại, Uông Thanh Lâm hy vọng trước khi bọn họ bước vào nơi này, cô sẽ đột nhiên đau bụng, sau đó lôi Tống Trí Viễn đi khỏi đây.

Tống Trí Viễn thích thú nhận lời mời của Uông Thừa Nhã, đi qua xem ba bức tranh triển lãm của cô ta: Anh, em, anh ta.

"Tranh cô vẽ khá thú vị. Cô đã từng ra nước ngoài chưa?"

Uông Thừa Nhã nói chuyện rất dịu dàng, nhưng giọng điệu lại mang ý trách cứ: "Anh cảm thấy phải ra nước ngoài mới có thể vẽ được một bức tranh đẹp sao?"

"Ý tôi không phải vậy." Tống Trí Viễn nhìn Uông Thanh Lâm, "Em gái em quả thật là một tài nữ."

Uông Thanh Lâm hơi vuốt tóc bên trán— thật ra tóc đuôi ngựa của cô buộc rất kỹ, trên trán cũng không có sợi tóc nào: "Đã bốn giờ rồi, có lẽ buổi trưa chưa ăn cơm nên giờ tôi hơi đói, hay là chúng ta đi kiếm chút gì ăn đi?"

Tống Trí Viễn gật đầu: "Được."

Uông Thanh Lâm miễn cưỡng cười, đối mặt với Uông Thừa Nhã, nói: "Bọn tôi đi trước."

"Được." Uông Thừa Nhã vẫy tay, "Hẹn gặp lại."

Còn lâu Uông Thanh Lâm mới thèm gặp lại Uông Thừa Nhã.

Cô ghen tỵ với Uông Thừa Nhã, cô thừa nhận; cô luôn xem Uông Thừa Nhã là kẻ thù trong tưởng tượng, cô cũng thừa nhận. Tâm địa tiểu nhân như cô căn bản không muốn đối diện với với dáng vẻ đoan chính, vô dục vô cầu của Uông Thừa Nhã, bởi như thế sẽ làm cô cảm thấy bản thân vô cùng xấu xí.

Tống Trí Viễn có đang nghĩ về Uông Thừa Nhã không? Cô nắm tay lái, lặng lẽ liếc nhìn Tống Trí Viễn một cái.

Tống Trí Viễn thấy cô nhìn mình thì lộ ra nụ cười mê người: "Em muốn ăn gì?"

"Gì cũng được." Suy nghĩ một chút, vì để câu trả lời của mình không quá nhạt nhẽo, cô sửa miệng, "Hay là đi thử rượu vang đỏ được không? Tôi biết một cửa hàng rất được." Cô rất thích rượu vang đỏ, có lẽ cùng Tống Trí Viễn thảo luận về chủ đề này sẽ cho cô cơ hội thể hiện một chút tài hoa khác ngoài việc kinh doanh.

"Không phải em đang đói bụng sao? Ăn gì trước đi rồi uống rượu sau."

Uông Thanh Lâm nhanh chóng phản ứng: "Ở đó cũng có một ít món ăn nhỏ phối với rượu vang đỏ."

"Ok." Tống Trí Viễn gật đầu.

Theo lời đề cử của chủ quán, Uông Thanh Lâm và Tống Trí Viễn khui một chai Lafite Jumbo.

Trong tiệm cũng không quá lớn, ngoại trừ mấy bức tường lớn trưng bày rượu thì cũng chỉ còn mấy chiếc bàn nhỏ. Uông Thanh Lâm lắc lắc ly rượu: "Màu sắc rất đẹp đúng không?"

Tống Trí Viễn cũng uống một ít, men say nhiễm mắt, anh không trả lời câu hỏi tùy hứng của cô mà nhìn chằm chằm mặt cô: "Lần đầu tiên thấy em đỏ mặt."

Uông Thanh Lâm nghĩ, rượu thực sự là một thứ tốt, men rượu tràn lên não, bởi vậy thế giới như được phủ thêm một bộ lọc.

Tống Trí Viễn nói: "Nếu có một ngày em đỏ mặt vì anh, vậy có nghĩa là có thể em đã thích anh."

Uông Thanh Lâm kê sát mặt, nhìn vào đôi mắt anh: "Có lẽ, hiện giờ em đã thích ạnh."

Ai đó bên cạnh ho một tiếng.

Uông Thanh Lâm và Tống Trí Viễn đồng thời cùng nhìn về phía người đi tới.

Uông Thanh Lâm cười rộ lên, quả nhiên hôm nay cô trúng tà rồi. Người nửa năm không gặp, đã gặp, người ngày nào cũng gặp, mấy ngày không nói chuyện, cũng gặp.

Đinh Vân Khang ăn mặc giản dị, đứng bên cạnh hắn là một người phụ nữ cao gầy, mặc dù hôm nay thời tiết 30 độ nhưng váy của cô ấy vẫn quá ngắn ... đôi chân này, chắc là 1 mét 8 đây mà.

Uông Thanh Lâm quay mặt đi, nhỏ giọng nói với Tống Trí Viễn: "Anh uống nữa không? Nếu không uống thì chúng ta gói rượu lại đi, gọi một chiếc xe đi vài vòng được không?"

Tống Trí Viễn đi tính tiền, sẵn tiện gói rượu lại. Uông Thanh Lâm đi toilet rửa mặt, tửu lượng của cô chỉ ở mức trung bình, mặt đỏ ửng cả lên.

Vừa ra khỏi toilet, Đinh Vân Khang chặn cô ở lối đi.

Uông Thanh Lâm nhìn hắn, cố ý khıêυ khí©h: "Trùng hợp nhỉ?"

Đinh Vân Khang nhìn cô chằm chằm, ánh mắt phức tạp.

"Tôi không có gì để nói, tôi còn phải đi tăng hai."

Đinh Vân Khang kéo cổ tay cô, lôi cô vào một góc nhỏ tối tăm bên cạnh: "Đây là nguyên nhân sao?"

Trong bóng đêm, cô thấy ánh mắt anh vẫn sáng ngời như vậy: "Nguyên nhân gì?"

Đinh Vân Khang buông cô ra: "Đừng quên lời hứa giữa chúng ta."

"Hứa cái gì?" Uông Thanh Lâm ngẫm lại, "À, lời hứa hẹn khi đó bây giờ nên hủy bỏ được rồi. Bởi vì quan hệ của chúng ta đã kết thúc."

"Đơn phương tuyên bố?"

Uông Thanh Lâm gật đầu: "Anh cũng có thể đơn phương tuyên bố." Cô rất tức giận vì anh đột nhiên xuất hiện ở chỗ này, lại còn lôi cô vào đây thẩm vấn như tội phạm, anh nghĩ mình có tư cách gì?

"Cô gái lúc nãy là người ôm anh điên cuồng, còn gọi anh là Ca thần đúng không? Rất xinh đẹp, chỉ tiếc là mắt nhìn không tốt, thính lực cũng không tốt. Chắc cô ấy nhầm tưởng anh là người dễ lợi dụng — a!"

Động tác Đinh Vân Khang không chút nhân nhượng, khiến cho màu son đỏ thẫm trên môi cô lem luốc: "Dùng tốt hay không, chẳng phải em rõ lắm sao?"