Jeong Taeui quay đầu về hướng giọng nói phát ra. Cậu bé có ngoại hình giống hệt Richard mà anh đã thấy trước đó đang chạy đến. Sau đó lại có thêm ba đứa trẻ nữa bước đến từ lối vào phía Tây của tòa nhà chính. Người cuối cùng bước ra là Christoph với khuôn mặt khó chịu nhìn về phía họ.
"Anh đang làm gì ở đây?"
Christoph thậm chí không thèm liếc nhìn Richard mà cứ thế tiến lại gần Jeong Taeui và nhìn thẳng vào anh. Mặc dù cậu ta cũng liếc nhìn Ilay một chút nhưng ánh mắt ấy chỉ dừng lại trên người hắn trong giây lát.
Nghĩ lại thì hai người này chẳng phải là bạn đó sao. Còn là đồng nghiệp cũ nữa.
"Hả? À, tôi chỉ đang nghỉ ngơi chút thôi."
"Anh mang cho tôi một cuốn sách rồi ngồi không ở đây hai giờ liền sao?"
Jeong Taeui câm nín. Nếu cậu ta biết anh thực sự ngồi đây hai tiếng chỉ để nhìn trời nhìn đất thì không biết anh sẽ phải đối mặt với thứ gì nữa. Jeong Taeui thậm chí còn không muốn nghĩ đến điều đó.
"Không, tôi đã vào phòng đọc sách một lúc rồi mới ra ngoài."
"... Đứng ở tầng hai tòa nhà chính có thể nhìn thấy hết đấy."
Trước những lời nói và ánh mắt đầy lạnh lùng của Christoph. Jeong Taeui nao núng nhìn về phía căn phòng ở cuối tầng hai phía Tây tòa nhà chính, nơi mà Christoph dạy lũ trẻ học ấy gần như có thể nhìn thấy trực tiếp từ đây.
"Ơ... ... Cậu đã thấy hết rồi à?"
"Tôi còn chờ xem khi nào thì anh sẽ đi. Nhưng anh lại ngồi ngơ ngẩn nhìn gì đó như một tên ngốc. Thậm chí còn cởi dây giày ra không phải à."
Anh đã nhìn cái gì vậy nhỉ? Anh đã ngồi đó đầu óc trên mây như vậy sao?
"Vậy cuối cùng thì anh đã nhìn cái gì mà nhìn kỹ thế?"
Cho đến lúc nghe những lời ấy, Jeong Taeui mới nhìn xuống chân mình. Dây giày đã bị tuột từ bao giờ, Jeong Taeui bối rối và ngồi xuống cố gắng chỉnh lại chúng.
Sau đó, anh đột nhiên cảm thấy trên đỉnh đầu có cảm giác nhức nhối đến kỳ lạ. Jeong Taeui ngước mắt lên và ngay lập tức bắt gặp ánh mắt của Ilay đang nhẹ nhàng nhìn xuống mình. Hai tay hắn khoanh lại, Những ngón tay gõ gõ nhẹ vào bắp tay.
Anh tự hỏi không biết tại sao hắn tự nhiên lại nhìn anh như vậy. Trong khi đó, ánh mắt băng giá của Christoph lướt qua đỉnh đầu Jeong Taeui và hướng về phía Richard.
"Anh tính lừa gì anh ta? Tại sao phải hỏi tên làm gì."
Christoph khô khan hỏi với giọng điệu thô lỗ. Đằng sau cậu ta, Jeong Taeui liền ngắt lời, "Không, chúng tôi chỉ chào hỏi thôi mà..." nhưng Christoph chỉ phớt lờ anh.
"Hỏi tên cũng tính là lừa đảo à?"
Richard thản nhiên trả lời. Tuy nhiên, trên khuôn mặt luôn nở nụ cười của anh ta giờ đây đã thu lại nụ cười. Khuôn mặt ấy trông vẫn trầm lặng, dịu dàng nhưng ánh mắt lại lạnh lùng hướng về người đối diện.
Quả nhiên là quan hệ của họ không mấy tốt đẹp, giờ thì Jeong Taeui có thể cảm nhận nó một cách rõ ràng.
"Không phải lừa đảo thì là gì. Anh chẳng có việc gì mà cần phải hỏi tên anh ta hết."
Christoph nói ngắn gọn, nhưng Richard dường như đã quyết định phớt lờ cậu ta. Anh ta quay đầu lại và nhìn Jeong Taeui.
"Vậy tôi nên gọi cậu là gì đây?"
Jeong Taeui rơi vào trầm lặng.
Richard không nhìn Christoph nữa mà quay sang đối mặt với Jeong Taeui, Ilay cũng hướng ánh mắt lặng lẽ nhìn về phía anh như đang thận trọng cân nhắc điều gì. Bên cạnh Jeong Taeui, những đường gân hiện rõ trên trán Christoph.
Giữa bầu không khí ảm đạm khi những ánh mắt lạnh lẽo gặp nhau, Jeong Taeui không thể khiến người khác trở thành trò cười khi không đáp lại câu hỏi lịch sự của người khác, vậy nên anh chỉ có thể liếʍ môi và gãi đầu.
"À... ... Tôi là..."
"Xui xẻo."
Christoph lạnh lùng cắt ngang. Cậu ta nói với giọng điệu giống y như lúc gặp anh ở nhà thờ,
"Cái tên đó thật xui xẻo," và nhìn Jeong Taeui với khuôn mặt chẳng khác gì lúc đó. Jeong Taeui há hốc mồm nhìn Christoph.
Có vẻ nhiều người có đam mê phán xét tên người khác nhỉ.
Vị giác Jeong Taeui đắng ngắt, miệng định nói rồi lại thôi. Sau một lúc, anh mới cất lời.
"Kim... tôi là Kim Yong Soo."
Lúc nói ra cái tên đó, Jeong Taeui đã cố gắng hết sức để không nhìn vào khuôn mặt của Ilay. Anh không muốn nghĩ và cũng không muốn biết hắn sẽ nghĩ gì hay có biểu cảm như thế nào khi nghe thấy cái tên đó. Những ký ức cay đắng trong quá khứ hiện về trong tâm trí anh.
Đúng vậy, việc Jeong Taeui sử dụng cái tên này cũng là có lý do. Nhưng nghĩ lại thì cái tên này đúng là không mấy may mắn thật. Cuối cùng anh đã bị bắt không phải sao.
Tuy nhiên, mặc dù anh không dám nhìn thẳng vào Ilay mà chỉ nhìn chằm chằm vào Richard, Jeong Taeui vẫn có thể thấy Ilay ở một góc trong tầm nhìn của mình. Anh cũng thấy rõ vai hắn hơi rung nhẹ như thể hắn đang cố nén cười. Chết tiệt.
Christoph cứ như vậy đến đứng phía trước Jeong Taeui mà không nói một lời. Sau đó, cậu ta quay lại và đối mặt với Richard và Ilay.
Trong hoàn cảnh bốn người đứng đối diện như thể đang đối đầu ấy, dường như chỉ có mình Jeong Taeui là khó chịu với tình huống này.
Khi những ánh mắt lạnh lẽo đó lướt qua nhau trong im lặng, Jeong Taeui còn đang tự hỏi nên đặt mắt mình vào đâu thì đột nhiên thấy Ilay đứng lùi một bước về phía sau Richard.
Hắn đang chìm đắm trong suy nghĩ và khoanh tay nhìn Christoph với khuôn mặt không biểu cảm. Jeong Taeui không thể biết được bên trong khuôn mặt lạnh lùng đó đang có những suy nghĩ gì.
Tuy nhiên, nếu phải đối mặt với nhau một cách bi tráng như thế này thì nhất định là.....
"Cứ như một trận tử chiến 2v2 vậy."
Jeong Taeui buột miệng mà không nhận ra.
Hai người đàn ông đối đầu chính diện với nhau. Lại thêm hai người đàn ông nữa đứng về phía họ đang ở phía sau.
Trong sự tĩnh lặng ngột ngạt ấy, có vẻ như giọng nói đó vang lớn hơn anh nghĩ, biểu cảm của những người đàn ông đang nhìn chằm chằm vào nhau kia dần trở nên kỳ lạ.
Christoph nhìn chằm chằm vào Jeong Taeui với vẻ mặt như thể anh vừa uống nhầm thuốc. Anh không chắc chắn về biểu cảm của Richard, nhưng hình như cũng nhìn anh với một vẻ mặt tương tự. Chỉ có Ilay là quay đầu ra sau. Nhưng ngay cả khi như vậy, anh vẫn có thể nhìn thấy đôi vai hắn rung rung lên một chút.
Jeong Taeui tặc lưỡi nhún vai, dù sao thì lời đã nói ra nào có thể nuốt lại được nữa.
"Nếu mỗi lần gặp là lại căng thẳng như thế này thì thà rằng cứ đánh nhau một trận thật hoành tráng để giải quyết hết mọi chuyện còn hơn. ......."
Anh nhìn Christoph khi nói những lời đầu tiên, sau đó lại đến nhìn Richard, cũng không quên nói thêm "Như vậy không được sao?"
Tất cả lại rơi vào trầm tư một lần nữa.
Nếu có ai đáp lại lời nào đó thôi cũng tốt rồi, nhưng tất cả đều chỉ ngậm miệng không nói gì. Jeong Taeui chỉ có thể hắng giọng ngượng ngùng.
"Nếu Richard đánh nhau trong thời điểm sắp chọn người kế vị thì không có lợi gì cho anh ta cả. Và dù sao thì Christopher đã từ bỏ quyền kế vị, cậu ta cũng không cần phải cạnh tranh với ai."
Giải vây cho Jeong Taeui là giọng điệu bình tĩnh của Ilay. Hắn tiến lên một bước đứng cạnh Richard và liếc nhìn Christoph. Christoph nãy giờ vẫn chỉ im lặng.
"Ai sẽ là người kế nhiệm. Nếu muốn đánh nhau thì phải đánh nhau bằng điều đó mới đúng. Nhưng Christoph là người đã bỏ cuộc trước. Cho đến khi cậu ta tuyên bố sẽ từ bỏ quyền kế vị, hai người cũng đã liên tục cạnh tranh với nhau rồi."
Ilay thờ ơ nói. Sau đó, hắn nhìn lên bầu trời, trầm ngâm một lúc rồi lại nhìn xuống Christoph.
"Giờ nghĩ lại tôi cũng thấy thú vị. Sao cậu lại làm vậy? Mà thôi, dù sao thì nhờ việc cậu đến T&R nên tôi cũng đã thoải mái hơn một chút."
"Đó là quyết định của tôi. Không phải chuyện của anh."
Christoph lạnh lùng nói. Ilay trông không có vẻ gì là bị xúc phạm cả. "Ừ," hắn gật đầu, rồi đột nhiên hỏi lại.
"Kể từ đó cậu chưa từng về Dresden, vậy tại sao lại quay lại vào thời điểm này... ... À, hình như là tôi cũng biết điều đó."
"Ồn ào quá, Riegrow."
"Có lẽ thứ ồn ào ở đây không phải là tôi đâu, mà là tai của cậu đấy. Hoặc cũng có thể là thứ ở trong đầu cậu. Tên điên."
Jeong Taeui chỉ lặng lẽ hết nhìn Ilay rồi lại đến Christoph trước những lời lẽ gay gắt được nói bằng giọng điệu bình tĩnh ấy của hắn.
Theo những gì anh nghe được thì hai người này rõ ràng là bạn bè và còn là đồng nghiệp nữa nên anh đã nghĩ họ rất thân thiết, vậy nên điều này giống như một cú sốc vậy, khi mà những gì diễn ra trước mắt anh hình như không phải vậy. Không biết thông tin sai lệch nào bị lan truyền hay không.
Jeong Taeui giây trước chỉ có thể bị thuyết phục bởi chính mình rằng cả hai đều không phải là kiểu người có thể có bạn bè, giây tiếp theo đã ngạc nhiên nhìn Christoph.
Christoph mặt vô cảm nhìn chằm chằm vào Ilay. Không phải là vẻ mặt vô cảm như mọi khi. Ngay cả sự buồn chán và buồn tẻ thường ngày cũng không còn dấu vết. Vẻ mặt ấy... vô cảm như một con ma thực thụ.
Nhưng điều đó chỉ diễn ra trong chốc lát.
Christoph đang nhìn chằm chằm vào Illay mà không có biểu hiện gì rồi từ từ nhắm mắt lại. Sau đó, sự tức giận hiện rõ trên khuôn mặt ấy. Cuối cùng, cậu ta gay gắt đáp trả.
"Không phải anh đang bị mắc kẹt ở Donik à? Sao còn lảng vảng sang Seik rình mò cái gì? Tôi đã nói là không thích nói chuyện với anh vì mỗi lần như vậy tôi lại có cảm giác như mình vẫn đang ở trong cái đội chống bạo động chết tiệt đó rồi cơ mà".
Jeong Taeui đã nhìn họ với đôi mắt trắng bệch trước khi kịp nghĩ rằng họ thực sự không phải là bạn bè. Vậy điều đó có nghĩa là không khí ở đội cơ động chết tiệt đó - cái biệt đội chống bạo động tư nhân từng thuộc T&R ấy - luôn như thế này phải không?
Anh cảm thấy hình như mình đã hiểu họ đang nói gì. Những người không nên chạm mặt nhau lại phải tập hợp lại chung một chỗ.
Jeong Taeui đang cân nhắc liệu anh có nên rời khỏi nơi này ngay bây giờ hay không.
Lúc đó, ánh mắt anh chợt dừng lại ngay bên cạnh.
Năm đứa trẻ đang ngồi quây quần trên chiếc ghế dài cách đó khoảng mười mấy bước và nhìn về phía này.
Đây cũng là cách mà họ dạy chúng sao?
"Dừng lại đi, đừng để bọn trẻ phải chứng kiến mấy chuyện như thế này được không?"
Khi Jeong Taeeui từ từ di chuyển khỏi chỗ của mình và chặn tầm nhìn của bọn trẻ, mọi ánh mắt đều đổ dồn về anh.
"Có vẻ cậu thực sự rất thích trẻ con."
Ilay cất lời. Jeong Taeui liền ngậm miệng lại trong giây lát.
Nghĩ lại mới thấy đây chẳng khác gì chủ đề cấm kỵ cả. Đó là một chủ đề không nên thảo luận ở đây và vào ngay lúc này.
Sau khi tận hưởng dáng vẻ Jeong Taeui đổ mồ hôi đầm đìa và loay hoay khổ sở nghĩ câu trả lời mất một lúc - rõ ràng là hắn cố ý - Ilay lại từ từ nhếch môi. Những chiếc răng nanh trắng lộ ra giữa đôi môi đó trông thật đáng sợ.
"Nhưng trước hết thì cậu đang có hiểu lầm rất lớn về những đứa trẻ đó. Bọn chúng chắc chắn không phải là "những đứa trẻ" như cậu nghĩ đâu."
"... ... . Có vẻ như hai người thực sự rất thân thiết nhỉ. Đến suy nghĩ và lời nói cũng giống nhau nữa."
Jeong Taeui lý nhí nói chỉ đủ mình nghe thấy.
Christoph phía trước chặc lưỡi. Khuôn mặt luôn vô cảm của cậu ta có chút nhăn nhó.
Cậu ta cau mày và quay người lại, có vẻ như không muốn ở đây thêm nữa.
"Cứ làm theo ý mình đi. Dù sao thì lý do anh đến đây cũng là vì Richard nên đừng can thiệp vào chuyện của tôi. Tôi cũng sẽ ngồi yên miễn là tên đó không đυ.ng vào tôi. Dù sao thì cũng chỉ còn chưa đến 1 tháng nữa."
Christoph quay lại và đi về phía cánh phía Tây. Khi nhìn bóng lưng ấy bước đi mà không quay lại dù chỉ một lần, Jeong Taeui cũng nhún vai và thở dài.
"Được rồi, vì hiện tại có vẻ như tôi đang đứng về phía Christoph nên tôi nghĩ mình cũng nên rời khỏi đây thôi. Hẹn gặp lại khi có cơ hội."
Jeong Taeui chào Illay và Richard với giọng điệu lúng túng, anh vẫy tay rồi cũng nhanh chóng rời đi. Anh muốn nhanh chóng thoát khỏi bầu không khí nặng nề này. Giờ thì anh chỉ muốn mau mau về phòng, vừa uống chút bia vừa đọc sách...
"Kim Young Soo?"
Đúng lúc Jeong Taeui còn chưa đi được mấy bước, anh đã nghe thấy một thanh âm vang lên từ phía sau.
Jeong Taeui dừng bước, suy nghĩ một lúc rồi mới từ từ nhìn lại. Anh không hề muốn dừng lại mà chỉ muốn đi luôn, nhưng người gọi anh lại là Illay.
Ánh mắt hai người gặp nhau.
Bên trong cặp kính, đôi mắt đen tuyền của hắn đang nhìn chằm chằm về hướng này.
"... ... ."
Jeong Taeui mở miệng định nói điều gì đó nhưng lại nuốt vào trong. Và rồi anh quay lại đối mặt với anh hắn.
Hai người không nhìn nhau lâu, nhiều nhất chỉ có vài giây. Tuy nhiên, vài dây đó đối với anh vẫn dài như vô tận.
Cuối cùng, đôi mắt đen đằng sau cặp kính nheo lại. Khóe miệng nhẹ nhàng cong lên.
"Hẹn gặp lại cậu sau."
***