Chương 12.3: Nụ hôn lưỡi vụиɠ ŧяộʍ.

Xung quanh đây đều là người đã trưởng thành, dùng đũng quần nghĩ cũng biết câu này ý không phải hỏi tuổi, mà là hỏi kích thước. Câu hỏi soi mói này đủ để cho những người đàn ông châu Á phải há hốc mồm, không nghi ngờ gì nữa, nó khiến người đàn ông có thể sẽ tổn thương lòng tự trọng khi bị vạch trần điểm yếu trước đám đông. Khương Linh thổi nhẹ ly rượu trong tay, trầm ngâm mà nhìn người đàn ông, bệnh nhân giường số 23 của cô. Dưới gầm bàn, bàn tay nhỏ nhắn, mềm mại như mỡ dê của cô khẽ run lên.

Trong lúc ban nhạc chơi càng mãnh liệt và bùng nổ, tay người đàn ông chậm rãi đưa ra một động tác,

“Chín.”

Yên tĩnh, trầm mặc.

Mấy vị bác sĩ ngại ngùng ho nhẹ một tiếng, mà các cô gái xung quanh lại không giấu được sự thất vọng. Một người nhiều tiền lại còn trẻ như anh, trước khi bị thương ở mặt có lẽ cũng rất đẹp trai. Sao phương diện kia lại không được thế chứ? Chỉ có 9 cm! Nếu mặt không đẹp, lúc làʍ t̠ìиɦ có thể che đi được, nhưng ở phương diện kia lại không được, bình thường đến như thế, sao lúc làm động tác tay lại tự tin thế được nhỉ? Thật là muốn bai bai luôn. Những em gái quyến rũ hay người mẫu trong khu này đều có chút “hợm hĩnh”, nghe thấy câu trả lời của anh liền ngầm phớt lờ vị nam bồ tát này, chuyển chủ đề sang chuyện khác. Trong góc ngồi lúc này trong giây lát liền không một bóng người. Khương Linh ngồi trong góc cũng yên lặng mà đánh giá anh. Người đàn ông này như một sinh vật thất thường, một giây trước còn đang chia sẻ những câu chuyện đằng sau ly rượu, một giây sau liền bị làm tổn thương lòng tự tôn của nam giới. Anh cả người chán nản, muốn uống rượu giải sầu, một câu cũng không muốn nói. Lý trí nói với cô rằng cô không cần phải an ủi anh. Đây là một cuộc thử nghiệm rất đơn giản, nếu cô muốn giữ khoảng cách với anh, nhân cơ hội lần này mà dừng lại ở đây chính là lựa chọn đúng đắn nhất. Nhưng khi anh cầm ly rượu lên, Khương Linh có xúc động muốn ngăn cản anh lại.

“Anh là bệnh nhân, không được uống rượu.”

“Thực ra anh… cũng tốt mà.”

“Ít nhất thì… anh rất thành thật.”

“Số chín là một số… cũng khá đáng yêu mà.”

Có lẽ cô say thật rồi, trong mắt lấp lánh ánh sao, chóng mặt, mông lung mà ngã về phía anh. Ánh sao lấp lánh, người đẹp say, rơi vào ánh mắt Bùi Xu, tất cả như một vòng tròn nhân quả luân hồi.

“Em có biết vì sao người bình thường không thể trúng vé số được không?”

Anh đột nhiên nắm lấy tay cô rồi siết chặt lại, giống như đang nắm chặt lấy tri kỷ của mình.

“Bởi vì, bọn họ không bao giờ để ý đến đơn vị.”

Nụ hôn nặng nề rơi xuống, hơi thở dồn dập đan xen. Ở một góc mà không ai để ý đến, ham muốn tìиɧ ɖu͙© như nước chảy thành sông, cuộn trào mãnh liệt. Nụ hôn của anh đầy khıêυ khí©h. Anh duỗi thẳng lưỡi với vào, tấn công dữ dội. Chặt chẽ, tê dại. Cảm giác như bị điện giật khiến cô run rẩy, cả người căng cứng.