Kết thúc ca phẫu thuật, bệnh nhân lập tức được đưa về phòng ICU để quan sát.
Khương Linh thay bộ đồ phẫu thuật ra, mặc lại đồng phục thông thường: áo blouse, mắt kính gọng vàng, tai nghe bluetooth, đồng hồ thông minh. Nữ bác sĩ lạnh lùng, trí thức, dường như vốn dĩ đã tao nhã như vậy.
Cô đi đến cửa thang máy, tụ họp lại với mấy bác sĩ nam. Một nhóm người đông đúc quay về phòng làm việc, cô đi ở gần cuối hàng. Phía đầu hàng, Chu Tiếp đang nói chuyện tranh chấp quyền nuôi con với vợ cũ, Tiêu Ngôn thì đang gửi tin nhắn đến cho bạn giường và cô bạn gái thứ 5 của anh ta, Liễu Xuyên thì đang hỏi xem tối nay ở phòng tập thể hình có em gái nào xinh xắn để tán tỉnh hay không.
Mấy bác sĩ nam ở khoa chỉnh hình đều như thế này, mặt đào hoa mà dạ thú, y thuật giỏi nhưng đời tư thì hỗn loạn. Lúc này cô vẫn đang đi ở cuối hàng.
“Bác sĩ Khương, đợi một chút”
Đột nhiên có người gọi cô. Hóa ra là Bùi Thuật đang đuổi theo. Khương Linh đứng lại đợi, anh tranh thủ nói chuyện vài câu:
“Lát nữa em không có lịch phẫu thuật chứ?”
“Tranh thủ lúc ca phẫu thuật chưa đến giờ, anh muốn thảo luận với em về luận văn SCI một chút.”
Bùi Thuật chạy vội đuổi kịp cô nhưng hơi thở vẫn rất ổn định.
“Anh nhớ là tối nay em phải trực ban, đợi em tan ca, chúng ta cùng đến phòng nghiên cứu và phát triển được không?”
Đối với những bác sĩ nam cực kỳ đam mê nghiên cứu mà nói, đã mời ai nghiên cứu luận văn với mình thì chính là một lời mời mang ý hẹn hò.
Khương Linh còn chưa nói gì, Liễu Xuyên đang đi phía trước đã phản ứng nhanh hơn, lập tức quay lại nói chen vào.
“Chậc chậc, người ta muốn theo đuổi bạn gái không phải tặng hoa tươi thì cũng là tặng kim cương, nhưng làm sao so được với chủ nhiệm Bùi trực tiếp tặng luận văn SCI, tôi ngưỡng mộ quá đi mất!”
Khương Linh cạn lời liếc nhìn Liễu Xuyên. Nhưng cô cũng không thể không thừa nhận, bên cạnh có mấy đồng nghiệp hồ bằng cẩu hữu thế này, cô căn bản không cần nghĩ nhiều về việc mất trí nhớ, tùy thời tùy lúc đều có thể giúp cô nhớ kĩ từng chút một.
Cả bệnh viện đều biết, Bùi Thuật trở thành một cặp với cô ở Malaysia, vừa về nước đã đổi đơn vị công tác vì cô, còn cùng một khoa với cô.
Liễu Xuyên nói cũng không sai, cô thật sự đã bị mất trí nhớ, vì thế mà Bùi Thuật phải theo đuổi cô lại từ đầu.
Cô đã quên rất nhiều chuyện xảy ra ở Nam Dương, hiện giờ cũng chỉ còn vài kí ức đứt đoạn, có lẽ cô thật sự cần thời gian để khôi phục lại trí nhớ.
“Được, sau khi tan ca em sẽ đến tìm anh.”
Cô đồng ý với Bùi Thuật.
Lần này thế mà lại không có ai ồn ào chọc ghẹo. Bởi vì trong phòng hành chính bây giờ còn có chuyện mới mẻ hơn.