“Nói chung, ở Nam Dương có rất nhiều cặn bã với người xấu, thậm chí chúng còn bắt cóc bác sĩ về làm thuốc dẫn cho chúng.”
“Khương Linh, để đảm bảo an toàn, em hãy giữ khoảng cách với Mạn Nặc tiên sinh có được không? Nếu không anh sẽ rất lo lắng cho em.”
Trên ghế dài trong vườn hoa, Bùi Thuật tiếp tục lo lắng mà dặn dò. Người đàn ông xuất thân từ quân đội có một khí thế chính trực, lời nói đầy chính nghĩa, như sẽ trói hết những tên xấu xa chịu tội trước công lý. Ngược lại, giọng nói của Khương Linh hòa lẫn vào tiếng mưa xung quanh, không hiểu sao nghe có chút quỷ dị.
“Nếu nói lo lắng… Anh lấy thân phận gì để lo lắng cho em?”
Những người trưởng thành đều luôn ngầm có sự thăm dò lẫn nhau, Bùi Thuật liền ngồi xích gần lại cô.
“Anh xin lỗi, tại anh dạo này quá bận. Đợi đến lễ Thất Tịch chúng ta sẽ cùng nhau qua nhé.”
Vừa nói đến chủ đề liên quan đến ngày lễ Thất Tịch, bầu không khí mập mờ liền nhanh chóng tăng lên.
Cơn mưa nặng hạt chính là một lớp che chắn tự nhiên, khi không có ai quấy rầy tới đây, anh liền muốn thân mật hơn với cô. Hai người, hai trái tim cùng chung nhịp đập. Bùi Thuật nhìn gương mặt lạnh lùng lại quyến rũ của người con gái trước mặt, khi nụ hôn đầu chuẩn bị rơi xuống thì điện thoại của cô đột nhiên rung lên.
Bực thật đấy.
Cuộc điện thoại này gọi đến thật đúng lúc, cũng thật bất ngờ.
“Bác sĩ Khương, nguy rồi. Bệnh nhân giường số 22 không còn dấu hiệu sống.”
Bầu không khí đột nhiên thay đổi. Biểu cảm trên mặt của cô lập tức trở nên căng thẳng, không có thời gian để nói thêm câu gì, cô lập tức chạy về phòng bệnh. Bác sĩ phẫu thuật khoa ngoại đều như thế, chỉ cần gọi là sẽ có mặt. Trong cơn mưa như trút nước, Bùi Thuật nhìn về phía cô rời đi, vẻ mặt mơ hồ. Đợi đến khi bóng dáng của cô hoàn toàn biến mất, anh mới quay số tín hiệu quân dụng ở ứng dụng trong điện thoại.
“Thiếu tá, trước khi kết nối, vui lòng xác nhận danh tính.”
“Tôi là Tưởng Câu Nghiêu.”
“Tình báo có vấn đề, mục tiêu đang gặp nguy hiểm.”
*
Cửa phòng bệnh “rầm” một tiếng bị đẩy mạnh ra, phát ra âm thanh cực lớn. Các bác sĩ y tá cũng giống như Khương Linh, vội vàng chạy tới, đổ dồn sự chú ý vào giường bệnh số 22. Xung quanh giường bệnh là những dụng cụ đặt nội khí quản nằm rải rác bị ngắt kết nối có vẻ chính là nguyên nhân dẫn đến cái chết của bệnh nhân. Người của khoa chỉnh hình đều biết rõ, bệnh nhân giường số 22 luôn rất thích tự rút ống tiêm trên người kể cả khi không được cho phép. Ông ta tuổi tác đã cao, nửa đêm qua đời, thực ra cũng là điều có thể hiểu được. Khương Linh nhìn đồng hồ trên tay.
“Thời gian tử vong, 10 giờ 30 phút tối.”
“Chỉnh lý thi thể, niêm phong hồ sơ bệnh án của các loại thuốc và thiết bị liên quan, đồng thời thông báo cho người nhà bệnh nhân.”
Khác với sự bình tĩnh của cô, y tá trưởng không chắc chắn mà hỏi một câu.
“Có cần khám nghiệm tử thi không?”
Nếu như bệnh nhân chết không rõ nguyên nhân, các cơ sở y tế đều phải chủ động đề nghị người nhà bệnh nhân tiến hành khám nghiệm tử thi để tìm ra nguyên nhân tử vong. Khương Linh thờ ơ cụp mắt.
“Đợi người nhà đến đi.”
Cái chết của ông ta thực sự rất ly kỳ, buổi đêm mất ngủ này, phòng bệnh vẫn luôn liên tục có người ra ra, vào vào.
Chu Tiếp là trưởng khoa, sau khi vội vàng tới bệnh viện để hiểu rõ được tình hình liền giao việc chăm sóc những bệnh nhân khác cho Khương Linh.
Bệnh nhân khác?