Chương 48

Edit: Hoa Tuyết Beta: Ajinomoto

Đông đi xuân tới, vạn vật sinh sôi, cục cưng Từ Nhất tròn một tuổi Ngoài sân cỏ mềm mại, Từ Vọng

ngồi một bên, mỉm cười vẫy tay với Từ Nhất: “Nhất Nhất, mau đến chỗ mẹ đi.”

Từ Nhất nhìn mẹ ngồi phía xa xa, vùng khỏi tay dì giúp việc, lắc cơ thể mũm mĩm, nâng đôi chân ngắn

lẫm chẫm đi về phía mẹ. Từ Vọng giang hai tay, nhanh chóng tiếp được con trai, rồi hôn điên cuồng

lên mặt bé: “Cục cưng giỏi quá!”

Đây là một khoảnh khắc đáng nhớ, cục cưng Từ Nhất thông minh lại đi nhiều hơn hôm qua hai bước. Hai

bước này không hề dễ dàng, với bé mà

nói đứng vững để đi nhiều hơn hai bước là đã mở ra một thời đại mới.

Trong sân vang vọng tiếng cười vui vẻ của hai mẹ con, chỉ đáng thương Vượng Vượng bị nhốt, đang nằm

sấp trong chuồng chó, vô cùng muốn tham gia vào bầu không khí hài hòa đó và chúc mừng người bạn nhỏ

Từ Nhất của mình. Có điều nó mới sủa hai tiếng, thì Từ Vọng đang bế Từ Nhất đã bị giật mình, đặt

mông ngồi phịch xuống đất, suýt chút nữa là hồn phi phách tán.

Cô ôm chặt con trai mình, cảm thấy nơi này không thích hợp để ở lâu, bèn trở vào nhà.

Đã được một thời gian, nhưng bệnh sợ chó của cô vẫn không cải thiện được tí nào.

Giống như cô và Lục Bá An, cứ tưởng sau khi hiểu lầm đã được hoá giải thì họ sẽ có thể sống một

cuộc sống ngọt ngọt ngào ngào, vui vẻ hạnh phúc, kết quả cô vẫn bị anh ức hϊếp thê thảm, chẳng

những không thể thoát kiếp nô dịch, mà 100 chuyện tốt cô đã vất vả lắm mới hoàn thành còn bị anh

cắt giảm đến chưa tới ⅓.

“Nếu như chỉ xả nước ấm mà đã tính là đối xử tốt với anh, thì chuyện anh tắm cho em nên tính là gì

đây?” Lục Bá An ra vẻ như một nhà tư bản trong cuộc đàm phán, tiến hành cắt giảm từng điều mà cô đã

liệt kê, dùng bút máy gạch bỏ hàng loạt.

Từ Vọng thử kháng nghị: “Lục Bá An, làm người không thể quá tham lam, người khác đều chỉ làm vài ba

việc, em làm đến 100 việc mà anh còn cảm thấy chưa đủ sao?”

Anh cho rằng cô là thần đèn của Aladdin à?

Nhà đại tư bản Lục lại bắt đầu gạt cô: “Từ Vọng, em đã nói làm những việc này là do ban đầu em cảm

thấy hổ thẹn, mà nguyên nhân khiến em hổ thẹn là vì để anh chờ đợi em. Tuy em cũng là người bị hại

và không cố ý quên, nhưng thật sự mấy năm đó anh đã vì em mà rất buồn.”

Từ Vọng thiếu nghị lực nhanh chóng mềm lòng: “Nhưng em cũng buồn mà.”

“Em cũng có thể yêu cầu anh làm 100 việc tốt cho em.” Nghe thế, mắt Từ Vọng lập tức sáng lên: “Thật

vậy sao?”

Đối phương bình tĩnh gật đầu, để rồi Từ Vọng cứ tưởng là sắp được hời lại nhanh chóng nhận ra đã bị

sụp bẫy.

Bởi vì 100 việc tốt của Lục Bá An chủ yếu thực hiện trên giường…

Còn 100 việc tốt của cô là thật, cô không mặt dày được như anh, nên đường nhiên là lỗ nặng!

Hôm nay là ngày cô và Lâm Thư liên lạc bồi dưỡng tình cảm, nhưng đối với Lâm Thư thì chủ yếu là để

gặp con nuôi. Hai người gọi video call, Từ Nhất nhìn vào điện thoại ngọt ngào gọi: “Xư Xư.”

Cậu bé học theo mẹ, nhưng Từ Vọng gọi là Thư Thư, đến miệng bé lại trở thành ‘Xư Xư’. Có điều

chuyện này không làm trở ngại chuyện bé được khen ngợi, mỗi khi bé nói được từ nào, mẹ đề sẽ hôn bé

và khen giỏi.

Lâm Thư nhìn qua điện thoại mà ngứa ngáy: “Mới đây mà Nhất Nhất đã biết nói rồi, thời gian trôi

thật nhanh!”

Từ Vọng khoe khoang: “Đúng thế, cậu không biết đâu, Nhất Nhất dạo này chơi rất vui. Tớ kể cậu nghe,



độ tuổi này chính là thời điểm thằng bé thích nói nhất, nói chưa rõ, đi chưa vững, ngủ dậy còn biết

quạu quọ nữa đó.” “Từ Vọng Vọng, cậu sinh con không phải để mang ra chơi.” Nghe tới đây, Lâm Thư vô

cùng ghen tị.

Từ Vọng cố tình nói thế mà, một lúc sau cô bèn chuyển chủ đề: “Cậu và bác sĩ Tống thế nào rồi? Gần

đây cậu có liên lạc với anh ấy không?” Dưới sự tác hợp của cô, hai người họ đã add wechat, nhưng

dường như chuyện vẫn chưa có tiến triển gì. Từ Vọng có chút lo lắng: “Lâm Thư Thư, hai người ở xa

như vậy thì không thể có tiến triển gì đâu, hay là cậu đến đây chơi nhé?

Tớ sẽ sắp xếp cho hai người gặp gỡ?”

“Đừng, như vậy xấu hổ lắm.” Lâm Thư nhát gan, nhanh chóng lắc đầu từ chối.

Là một người từng trải, Từ Vọng bèn gợi ý: “Theo đuổi người khác không thể quá kín đáo, phải táo

bạo một chút mới được. Cậu phải thể hiện ra là cậu có ý với anh ấy, để anh ấy nhận ra. Sau đó, nếu

anh ấy có không thích cậu thì sẽ tự động lảng tránh cậu, như vậy cậu sẽ biết mà từ bỏ. Còn nếu anh

ấy cũng có hảo cảm cậu, anh ấy sẽ không từ chối việc cậu tiếp cận anh ấy, như vậy cậu cũng an tâm

hơn. Đầu tiên cậu nên tiếp cận trái tim anh ấy để anh ấy xao xuyến, sau đó hãy đột nhiên biến mất

để lạt mềm buộc chặt. Đến khi anh ấy phát hiện mình thích cậu thì sẽ chủ động thổ lộ với cậu thôi.

Tất nhiên, chiêu này không phù hợp với tra nam, bọn tra nam dù không thích cũng sẽ không từ chối

cậu, nhưng bác sĩ Tống chắc chắn không phải tra nam, cho nên chiêu này sẽ có tác dụng thôi. Cậu mà

cứ giấu ở trong lòng, thì làm sao người ta có thể biết cậu có thích người ta hay không, như thế sẽ

không phát triển theo hướng tình yêu nam nữ được đâu.”

Lâm Thư chân thành hỏi: “Tớ cảm thấy bác sĩ Tống không ghét tớ, nhưng tớ nên ‘tán’ anh ta thế nào

đây? Vọng Vọng, hay là cậu dạy tớ đi?”

“Chuyện này không dễ chút nào đâu, trước kia tớ với Lục Bá An …” Hình như đây không phải là một ý

kiến hay, Từ Vọng ho khan, giả vờ già đời nói: “Tớ và Lục Bá An cùng cậu và bác sĩ Tống là hai

trường hợp khác nhau, tớ cảm thấy bác sĩ Tống thích mềm mỏng hơn, nên chắc sẽ thích cách biểu đạt

tinh tế và dịu dàng đó.”

Lục Bá An là một tảng băng ngàn năm mềm cứng gì cũng không được, vẻ ngoài đàng hoàng, nhưng bụng dạ

hắc ám, hiếm có ai mù quáng không sợ lạnh như cô lắm.

Từ Vọng đang hăng say truyền thụ kinh nghiệm tình yêu nghèo nàn cho Lâm Thư, thì dì Trương cầm điện

thoại bàn đến: “Bà chủ, điện thoại của ông chủ, nói gọi di động cho cô nhưng không được.”

“À, được rồi, tôi hiểu rồi, cảm ơn dì, dì Trương.” Cô nhận điện thoại nhưng không trả lời ngay, mà

vẫn hùng hồn nói với Lâm Thư: “Vì vậy, cậu phải thử cách này, nghe tớ đi, ngày mai hãy mua vé đến

đây, như thế hai người mới có thể có tiến triển…”

Từ Nhất ngồi bên cạnh mẹ im lặng chơi đùa với đôi chân của mình. Bé đang trong độ tuổi tò mò về mọi

thứ, thấy mẹ mình cầm điện thoại, hai bàn tay nhỏ bèn với tới lấy điện thoại đi, sau đó bắt chước

mẹ, đưa điện thoại đến trước mặt rồi bắt đầu bi bô một tràng dài mà không ai có thể hiểu được. Bé

cau mày, học theo dáng vẻ nghiêm túc của mẹ, làm cứ như đang trò chuyện với ai đó thật.

Điện thoại được đặt loa ngoài, giọng nói của Lục Bá An phát ra, rõ ràng anh đang rất không hài lòng

với hành vi lơ là của Từ Vọng, nghiêm túc gọi tên cô: “Từ Vọng.”

Nghe giọng của anh, Từ Vọng chưa đáp lại, Từ Nhất đã hào hứng kêu lên: “Chá chá!”

“Đưa điện thoại cho mẹ đi.”

Từ Vọng cố tình không muốn nghe máy của anh, tối qua… anh chọc giận cô. Đang muốn nói con trai anh

vẫn không hiểu lời anh, Từ Nhất đã dùng hai tay nâng điện thoại đến trước mặt cô.



Cô nhìn con trai mà nhất thời không biết nên bày tỏ gì.

Từ Vọng và Lâm Thư nói chuyện đến nửa chừng, thì cô phải tạm gác lại vì trong lòng còn điều bận

tâm. Cô phải dẫn con trai ra ngoài mang thuốc cho cha nó.

Thời gian trước, bệnh đau dạ dày của Lục Bá An tái phát, cô mới biết chuyện anh còn từng phải nhập

viện vì bệnh dạ dày nghiêm trọng. Bệnh dạ dày rất khó chìu, mình đối xử với nó không tốt thì nó sẽ

không để yên cho mình. Mặc dù cô đang giận dỗi anh, nhưng không thể giận cái dạ dày của anh. Tuy

biết hôm nay anh đã cố tình bắt cô mang thuốc đến công ty, nhưng

cô nghĩ mình là người xinh đẹp tốt bụng, không nên tính toán với anh, cho nên bèn mang thuốc đã

được chuẩn bị đi. Ông nội của Tống Sơ Minh đã đích thân kê cho anh một đơn thuốc đông y, nghe nói

Lục Bá An rất hợp với thuốc ông kê. Cô đã ngửi thấy mùi của nó, chắc chắn là đắng không gì bằng.

Lúc cô đến trước công ty, trợ lý Hàn lập tức ra đón cô. Cô vốn còn muốn trải nghiệm tiết mục máu

chó kí©h thí©ɧ như bị nhân viên lễ tân chặn lại, sau đó, đối phương sống chết không tin cô là bà

Lục, và trong lúc giằng co, Lục Bá An sẽ ra sân, trước ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, còn cô thì

hào phóng tha thứ cho đối phương vì có mắt mà không thấy Thái Sơn. Ai ngờ cả đường đi chẳng có sóng

gió gì xảy ra cả, cô đi vào mà chẳng ai buồn để ý, haizz, thật quá là nhàm chán.

Đến phòng làm việc của Lục Bá An, trợ lý Hàn mở cửa cho cô mà không đi vào: “Hơn 10 phút nữa giám

đốc Lục mới họp xong, cô chờ một lát nhé.”

Sắp đến trưa rồi, nên ngoài mang thuốc tới Từ Vọng còn mang cả bữa trưa: “Trợ lý Hàn, cho anh này.

Tôi không biết anh thích ăn gì, nên chỉ mang theo mấy món thôi.”

Trợ lý Hàn lịch sự nhận lấy: “Cảm ơn, vậy tôi không khách sáo nhé.” Sau đó cậu ấy thở dài trong

lòng, bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm, cậu ấy cũng không thể giấu nữa.

Đi được hai bước, cậu ấy quay lại nói: “Ừmm, cô Từ, tôi đã quen gọi cô thế này. Gần đây, có một cô

gái họ Mạnh khá là chu đáo xuất hiện bên cạnh giám đốc Lục, nhưng anh ấy không hề cho cô ta chút cơ

hội nào và đã dứt khoát từ chối. Cũng không biết cô Mạnh kia bị gì, rõ ràng biết giám đốc Lục đã

kết hôn vậy mà còn không chịu thấy khó mà lui.”

Từ Vọng mở to mắt, chỉ tiện tay mang một bữa ăn mà có thu hoạch bất ngờ. Đầu cô vang lên một tiếng

chuông cảnh báo, cô nhanh chóng đưa luôn bánh

ngọt mà cô chuẩn bị cho Lục Bá An cho trợ lý Hàn: “Trợ lý Hàn, cậu làm việc vất vả rồi, nên ăn

nhiều bánh ngọt hơn đi.”

Mười phút sau, Lục Bá An trở lại văn phòng.

Từ Vọng ngồi trên ghế trong phòng, đưa lưng ra cửa, nghe tiếng mở cửa, cô bèn quay ghế lại rồi dữ

dằn nói: “Cuối cùng anh đã trở lại, anh…”

Thực tế chứng minh cô không thể bắt chước phim truyền hình một cách mù quáng được, nhìn thấy Lục

Văn Nghiêm bên cạnh Lục Bá An, cô suýt nữa đã ngã khỏi ghế, nửa câu sau cũng bị nghẹn lại. Cô vội

rời khỏi cái ghế tổng tài rộng rãi thoải mái: “Chào bác cả.”

Lục Văn Nghiêm mỉm cười ân cần: “Đừng khách sáo, chúng ta đều là người một nhà, vợ chồng trẻ bọn

cháu ân ái là tốt, vậy bác không làm phiền nữa.”

Từ Vọng bối rối: “Cháu có làm phiền hai người nói chuyện không?”

“Không, hôm nay bác ấy tình cờ đến xem một chút thôi, bác ấy đang định rời đi.” Lục Văn Nghiêm chưa

nói gì thì Lục Bá An đã trả lời cô trước.

Từ Vọng cảm thấy bầu không khí trở nên kỳ lạ, cả hai đều trông rất hòa nhã, nhưng cả người lại tỏa

ra hơi thở không được thân thiện cho lắm. Cô biết bây giờ không phải là lúc cô phát biểu, nên ngoan

ngoãn ngậm miệng.