Chương 26
Bạn gái cũ làm Thư Ký – CHAP 25
Sáng qua công ty có việc căng thẳng nên tôi cũng không còn tâm trí nào đâu mà review cho các bác, tới hôm nay thì cũng ổn rồi. Hợp với chả đồng.
Kể lại thì hôm qua được đúng 3 tiếng ngủ vùi và thức dậy sau tiếng báo thức của điện thoại, tôi bò dậy lúc 5h15 và 6h30 có mặt ở nhà Trúc, cũng tính đi ăn sáng nhưng em nó sợ trễ. Chẳng lẽ tôi phán câu “Em đang đi với sếp của em mà sợ cái gì?”. Nhưng nghĩ nghĩ thì lại thôi, mất hình tượng quá, ha ha.
Tuy nhiên kiểu cũng biết tâm tư của tôi hay sao mà tới công ty em vào phòng pha liền cho tôi ấm trà rồi lây trong tủ mấy hộp bánh ra rồi mỗi hộp lấy một loại. Thề là tôi chẳng bao giờ màn đến mấy thứ trong cái tủ đó luôn mà, cứ như chúng được bày ra cho phòng tôi nó bớt trống vậy.
Nhìn em thế tự dưng có ý chiều rủ đi coi phim hay gì đấy cho vui, đang có đợt phim “Nhiệm vụ bất khả thi” của Tom Cruise mà tôi cực cuồng mà, xong đi ăn tối gì rồi về, chẹp, trong thời gian đó thì kiếm cớ hỏi chuyện này kia, cũng khai hết à. Hê hê.
Quay về với sáng hôm qua, đang gật gù công nhận ăn bánh rồi uống ngụm trà ngon ác thì tên Khải vặn cửa phòng rồi ló đầu vào.
– Anh, họp gấp!
– Hửm? Có chuyện gì hả?
– Anh Long kêu tất cả trưởng phó phòng lên họp hết kìa.
Ngay sau đó thì tôi cùng nó lượn đi luôn, cũng không kịp ú ớ với Trúc lời nào, mà nghĩ em ấy chắc cũng hiểu tầm quan trọng. Cả nửa năm nay chưa hề có cuộc họp nào đột ngột thế này.
Nói chung chung là 1 công ty bên Nhật có ký hợp đồng mua hàng với công ty bọn tôi nhưng giờ đã bị phá sản, công nhân giải thể tùm lum, ông Chủ tịch thì đổ bệnh nằm luôn còn thằng giám đốc trốn mất rồi. Chuyện này thì xảy ra thường và có dự trù nhưng khổ 1 cái là cái công ty chết tiệt đó yêu cầu mẫu hàng khác hoàn toàn khác với những mẫu mà trước đây chúng tôi làm nên giờ chỉ còn có nước cắn răng mà chịu, bán rẻ cho những công ty họ đang cần hàng gấp thôi.
– Thôi để em xuống kho xem rồi có gì liên hệ với bên Canada xem thế nào thôi.
– Ừ, chú cố gắng nói chuyện với họ đi.
Nói gì nói chứ phải liên lạc được với thằng bạn học chung thạc sĩ với tôi thì mới tính được nhưng thế éo nào điện thoại nó tắt máy im ỉm đến sáng nay mới gọi được. Trưa qua tôi giao cho Trúc gọi bằng được nó, còn tôi thì tìm hiểu mấy công ty trong nước đang cần hàng không. Kh� vãi.
Tới tầm 5h thì ngó lên vẫn thấy Trúc cặm cùi vừa để điện thoại trên tay vừa chú tâm vào màn hình máy tính.
– Thôi mệt từ trưa giờ rồi, mình đi ăn rồi anh chở em về, còn lấy xe nữa.
– Nhưng còn bạn anh thì sao?
– Không sao cả, từ từ nó cũng bật máy thôi, với anh đã gửi mail cho nó rồi. Thôi đi ăn đi em.
– Dạ.
Nói xong ẻm ngoan ngoãn dọn mọi thứ trên bàn cho gọn rồi theo tôi xuống tầng hầm. Tôi có cảm giác cứ như đang dẫn người yêu đi ăn nhưng kiểu mình đang giận dỗi ấy, làm em ấy cứ khúm núm. Cơ mà tôi có làm gì đâu, tại em ấy cố tình đi sau tôi mà.
– Giờ đi đâu ăn?
– Em đâu biết.
– Thôi đi ăn cơm tấm ha, ngon bổ rẻ.
– …………………
– Ha ha.
Nói chứ cũng phải chở ẻm vô chỗ đàng hoàng chư không tạm bợ như cái hôm đi ăn kfc nữa.
Gọi món xong thì tôi bắt đầu quan sát Trúc, thấy ẻm nhìn quanh, lâu lâu gật đầu rồi cúi xuống đếm đốt tay. Thói quen vẫn không chịu bỏ nhỉ?
– Sao hôm qua lại dối anh?
– Em đâu có dối gì!? – Ẻm tỏ vẻ bất ngờ, sắp đi đóng phim chung với tên Khải được rồi đó.
– Em là “chủ xị” trong ngày hôm qua đúng không?
– Em nói rồi, anh Khải với em, mà em chỉ…
– Ý em là em chỉ giúp nó thôi chứ gì?
– Dạ!
– Nhưng nó nói khác đó.
Và thế là im và cười khì với tôi một cái. Vãi Trúc, lúc thì người lớn cực kì, như chị 2 tôi ấy, nhìn thấu cả tim gan, lúc thì kiểu ngô nghê, chuyện gì cũng đơ đơ ra.
Nhìn em, trong lòng tôi dấy lên một nỗi lòng, là trong 5 năm qua em làm những gì, suốt một năm sau khi chia tay tôi em đã dọn đi đâu, tại sao em biết tôi đi du học? Rồi em đã làm gì trong 4 năm còn lại, rồi tại sao đi học lại nữa???
Các bác đừng nghĩ trong cái năm đó tôi không làm gì, hờ, đã có biết bao lần tôi gặng hỏi thằng Khương nhưng nó vẫn một mực nói không biết, rồi cuối cùng thì chốt lại câu: “Thôi tao thấy tụi bây tới đó là được rồi, dính vô nhau tụi mày chỉ thêm mệt thôi”. Các bác không biết lúc đó tôi đã muốn đấm nó đến mức nào đâu, nó là cái gì mà dám phán như vậy? Nhưng tôi im lặng, tôi tự nhủ với lòng mình rằng, mọi thứ đã khép lại khi em không cần tôi.
Đúng, Trúc đã từng nói rằng người mà em ấy cần không phải là tôi.
Vậy còn giờ? Em có cần anh không Trúc?
Có một câu nói mà tôi không nhớ rõ, chỉ là những thằng đàn ông thành đạt trong cuộc sống hay tự cao tự đại mà nói rằng: Khi tôi 20 tuổi không có gì trong tay, em đã bỏ rơi tôi, vậy thì lí do gì năm tôi 30 tuổi đã có mọi thứ trong tay rồi thì em lại quay về? Em nghĩ tôi sẽ chấp nhận em và nối lại tình xưa?
Những người con gái khác có lẽ tôi đã áp dụng ngay và luôn rồi, éo cần suy nghĩ và có cái topic review tư vấn này đâu. Nhưng bởi vì là Trúc, phải, bởi vì em ấy nên tôi mới không thể nào phũ nổi.
À có một số bác nói tôi hư cấu gió máy gì đấy thì tôi xin phép được nói thế này: Tôi chấp nhận kể lại, review lại tức là tôi đã đứng im và cho các bác ném gạch rồi. Bác nào nói tôi ngu trong chuyện tình cảm với Trúc thì tôi rất cảm ơn vì tôi thấy tôi ngu thật. Bác nào có ý muốn “thông” não tôi thì càng cám ơn hơn nữa vì não tôi sẽ được thoáng hơn tí nào hay tí đó. Và tôi mong các bác xem cái này là truyện đi, đọc giải trí thôi, không cần suy nghĩ là ảo hay thật đâu, vì có những lúc miệng rõ ràng là nói vậy nhưng thực tế nó lại trái ngược đi rất nhiều.
– Em.. có thể kể cho anh nghe 5 năm nay em làm gì không?
– Những chuyện qua rồi thì cho qua luôn đi anh. – Em ấy đang cắt miếng thịt trên dĩa nghe tôi hỏi liền ngừng một chút rồi lại tiếp tục cắt nhỏ.
– Em từng đến sân bay trong ngày anh đi hả?
– Ai nói cho anh biết?
– Thì ông Long đó, ổng nói….
Tới đây tôi chợt nhìn Trúc rồi im lặng, em ấy cũng thế. Ngồi được lúc thì cầm ly nước lên mà uống một ngụm xong tiếp tục sự nghiệp cắt thịt vĩ đại.
– Anh biết hết rồi.
– Anh chẳng biết gì cả.
– ………………..
– Em nghĩ thật sự không nên nghĩ về quá khứ đâu anh. Em sống như thế nào thì cũng đã qua hết rồi mà.
Đôi mắt ấy đang nhìn tôi nhưng lại như có như không hình ảnh của tôi trong đó. Em vẫn còn xa cách quá, em vẫn chưa chịu mở lòng và càng không cho tôi biết em đang muốn gì. Phải chăng… em đến là để chuộc lỗi như những gì em đã nói với ông anh họ của tôi?