Yêu Phải Song Sinh

7.57/10 trên tổng số 7 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Đang Cập Nhật
Đây là câu truyện của tớ, đừng quan tâm nó là thật hay giả, là chuyện hay CDSHT, những ai thấy hứng thú thì hãy xem nó là một chút giải trí cuối tuần, ai không thích cứ việc cmt này nọ tớ không để bụn …
Xem Thêm

Mở đầu
Đó là một buổi chiều đông vội vã, chen xe loanh quanh trên những con phố đông đυ.c của Hà Nội 5 năm về trước, sau một ngày học hành dài đằng đẵng toàn môn khó nhai như vắt kiệt đi sức sống trong cơ thể, nó mệt nhoài tấp xe lên lề đường thằng một quán cafe, Dắt xe vào gửi, kiếm đại một chỗ ngồi, gọi một li cafe đen rồi châm thuốc hút, ngó ra ngoài đường cảm giác thời gian mình như có thừa mà sức chịu dựng thì thiếu, Người ta khỏe, người ta chen lấn ngoài kia, người ta bon bon về nhà, người ta có ai đó chờ mong, tôi yếu, tôi ngồi đây ganh tỵ với người ta ở đó, tôi về nhà làm gì sớm, tôi về nhà sớm làm gì khi chẳng có ai thân thuộc đang chờ đợi như ngày xưa hay chỉ là loanh quanh giữa 4 bức tường bí bách, gò bó và cô đơn, một mùa đông đã qua, sao tôi không thể quên, sao không ai có thể khỏa lấp khoảng trống,sao không ai có thể thực hiện lời hứa du đã hứa rất nhiều, sao không ai có thể,,…. ừ không ai có thể, từ …ngày em đi….

Đó cũng là lúc câu chuyện bắt đầu nhưng hãy tìm hiểu nguyên do từ quá khứ ..!!!

Bonus chap : Tôi lười ăn

Tôi sinh ra trong một gia đình cũng có thể nói là khá giả ở một miền quê ngay sát Hà Nội. Chính xác là ở đâu thì tôi sẽ không nói đâu, bí mật đấy. Nhà chỉ có mình tôi là con một thôi nên bao nhiêu yêu thương bố mẹ giử gắm hết cho tôi cả. Từ bé đến lớn mọi công việc tôi phỉa làm, nói đúng hơn là mẹ bắt tôi là chỉ là ăn và học. NGày ba bữa tối uống thêm sữa,..v.v.. tôi ghét chúng :3. Cái gì nhiều quá thì chả làm cho chúng ta chán, chưa kể tôi còn lười ăn ( hị hị h nó vẫn vậy ) Thế nên từ lúc bé tý tôi đã biết làm mấy trò ma lanh lợi dụng lúc mẹ không chú ý phi tang đồ ăn. Đổ vào thùng rác, ném ra ngoài vườn, cho mấy đứa khác trên lớp.. Nhưng không có mấy thành công.. lần duy nhất như ý nó thề này nè, hôm đó hai mẹ con ăn sáng. Mẹ vào bếp lấy cốc sữa cho tôi. Đĩa của tôi có 2 quả trứng ốp la, tôi hào phóng chia cho con cún Kiki một quả. Mẹ đi ra tôi ngấu nghiến ăn quả còn lại, mẹ thấy kì nên hỏi quả kia đâu, tôi bảo ăn rồi. Mẹ nhìn tôi không tin tưởng lắm nhưng cũng không nói gì bởi con cún nó đã được tôi mời ra sân rồi. Có cái mánh thấy hay hay nên tôi dùng riết, nghĩ lại ngày ấy cũng ngu, thỉnh thoàng dùng thôi có phải không lộ không, trời bất dung gian vài ngày sau thì bể máng. Mẹ cũng đi vào lấy sữa cho tôi như mọi khi, tôi vẫy vội con cún vào, nó còn nhỏ nhưng tôi đã dạy nó biết giúp đỡ người khác, mẹ bảo tuổi nhỏ làm việc nhỏ mà nó cũng học khá nhanh, nó phóng vào xơi hộ tôi cái xúc xích. Nhưng không, tôi còn đang đưa miếng xúc xích vào mồm nó thì mẹ tôi bước ra, tôi sợ lắm. Y như rằng, tôi bị mẹ mắng cho một trận, bà cũng đét vào mông tôi hai ba phát, đau lắm. Mẹ nói tôi là đồ hư hỏng, trong khi tôi ở đây phung phí thức ăn thì ngoài khi nhiều người còn rất đói khổ. Tôi lúc đấy mới tý tuổi ranh(lớp 2) thì hiểu sao được lời bà nói. Tôi chỉ thấy rằng bà đánh tôi là bà không thương tôi nữa rồi, tôi chui vào phòng khóc hu hu, cố gắng gào to để mẹ tôi biết là tôi đang khóc đấy. Bà không dỗ,bà thay quần áo rồi đi làm. Thay vào đó, dì vυ" vào dỗ tôi đi học, tôi vùng vằng,tôi ứ đi. Tôi sẽ tuyệt thực ( thật ra là lúc tôi xem phim thấy thằng cái gì mà Choi-song-jong nó xin cưới vợ không được nó nhịn ăn, bố mẹ nó sợ quá phải cho, người ta gọi đấy là tuyệt thực đòi quyền lợi ) tôi còn bé nhưng tôi cũng biết làm đấy nhé. Trưa mẹ về mẹ lên mẹ gọi tôi xuống ăn cơm, tôi không tôi chui vào trong tủ quần áo ngủ. Đến chiều thì mẹ không thèm lên gọi nữa, mẹ với dì vυ" nấu ăn dưới bên. Tôi mon men ra cầu thang ngó xuống. Kệ, tôi đi vệ sinh xong lại chui vào tủ tiếp. Mẹ xấu tính, mẹ ướp ngũ vị hương vào thịt xong rán lên, thơm nức mũi. Chậc, tôi là tôi cứng rắn, tôi kệ. Đến tối thì đói lắm rồi, cồn cào ruột gan lên, mẹ tôi ăn xong ra phòng khách ngồi xem TV. Tôi ra cầu thang, bật điên cầu thang lên cho sáng rồi ngồi đấy, tôi cho mẹ tôi một cơ hội đấy, mẹ bây h mà ra dỗ con thì may ra con xuống ăn cho, nhá nhá. Mẹ tôi vẫn tỉnh bơ, ngồi một lúc thì chán. Tôi lếch thếch đi vào phòng kiếm cái gì đó chơi cho đỡ đói vậy. Mở ngăn tủ lấy sấp ảnh siêu nhân ra thì thấy cái kẹo dừa. Há Há, cái kẹo này thằng bạn cho đây mà, chén ngay chắc mẹ không biết đâu, hị hị. Tôi bóc vội cho vào mồm, chẹp bình thường tôi chả thích đâu nhưng bây h ăn ngon lạ. Tôi ngậm thôi không dám nhai, chui vào tủ tử thủ tiếp. Các bạn có thể nói là không tin, bé mà đòi như thế này, tôi cũng chịu không biết nói sao nữa, cứng đầu từ bé mờ. Đêm, đói hoa mắt tôi tỉnh dậy, có cái kẹo dừa con con no được mấy tý. Mà lạ nhá,mẹ đang ôm tôi vào lòng ngủ. Đến h làm nũng rồi đây, tôi ngồi dậy khóc nức nở. Mẹ tỉnh, mẹ dỗ dành, vỗ về, tôi càng có lý do thể hiện. Mẹ hứa hẹn nọ kia, một lúc sau tôi mới nín, tôi kêu đói. Mẹ xuống lấy đồ ăn cho, mẹ mắng yêu tôi cứng đầu, tôi không nói gì nữa chúi đầu vào tô cơm, đạt được mục đích rồi đã, Hé hé. Sáng hôm sau mẹ chỉ bắt tôi ăn một quả trứng ốp la, tôi bỗng nhận ra mình đẹp trai vl.! ^^

Lớn lên mẹ vẫn bắt tôi ăn cái nọ uống cái kia, tôi chả thể làm như quá khứ hào hùng nữa, mẹ cũng không đánh tôi nữa mà bà cằn nhằn cả buổi,. Thôi thà ăn cho xong chuyện. “:
Thêm Bình Luận