Chương 29: Mái tóc dài... 4

Trước kia bà nội của Trần Húc không cho ba của Trần Húc về nhà, nói ba cậu ấy đã ruồng bỏ vợ con, ngỗ nghịch, không xứng được trở về với ngôi nhà của ông cụ Trần. Năm nay thân thể của bà đã không còn khỏe như trước nữa, và trái tim bà cũng đã mềm lòng, bà muốn tận hưởng niềm vui gia đình con cháu quây quần bên nhau nên đã giơ tay cao đồng ý để ba của Trần Húc đưa mẹ kế và anh trai cùng ba khác mẹ của cậu ấy về ăn mừng Trung thu - Lễ hội mùa thu.

Khi gia đình đoàn tụ, người chú và người dì thứ hai của cậu ấy đương nhiên cũng sẽ có mặt ở đó.

Trần Húc không muốn hát trên cùng một sân khấu với những người này, để biểu diễn một lễ hội gia đình, và cậu ấy cũng không muốn làm hỏng tâm trạng của bà nội bằng một khuôn mặt ủ rũ, vì vậy cậu ấy chỉ đành bất đắc dĩ bôi dầu vào chân và trượt đi đến tham gia chúc mừng sinh nhật Kỷ Cảnh.

Có Trần Húc phải đi theo, nên Kỷ Cảnh cũng không còn bận tâm đến chuyện Trình Hướng Tuyết cũng đi cùng nữa.

Chỉ là…

“Kỷ Cảnh, sinh nhật vui vẻ.” Giang Diên có hơi ngượng ngùng đem món quà sinh nhật mà mình chuẩn bị sẵn đưa ra, bên ngoài là túi giấy xi măng, bên trong cũng bọc giấy xi măng, buộc bằng dây gai, thắt một cái nơ, cậu ta nói tiếp: “Đây là thịt xông khói trên củi khô của quê tôi”.

Tô Giai Tuệ từ bên cạnh nói: "Ba mẹ của Giang Diên phải đi làm, và dì của cậu ấy đã về nhà. Hôm nay không có ai trong nhà cậu ấy, họ đều đi nghỉ lễ với ông cậu ấy hết rồi, vì vậy cậu ấy đã về quê cùng với chúng ta. Nhìn này, ba tôi sợ chúng ta đi taxi không tiện, cho nên nhà tôi đã đặc biệt nhờ chú Trương làm tài xế lái xe chở chúng ta về quê.”

Kỷ Cảnh mặc dù đề phòng Giang Diên, nhưng anh ấy không phải là người vô cớ gây rắc rối. Anh ấy mỉm cười với Giang Diên, nhận quà, lễ phép cảm ơn rồi nhìn tài xế ngồi ở ghế lái: “Cháu xin lỗi đã làm phiền chú Trương, kỳ nghỉ lễ này cháu phải đi nhờ chú một chuyến rồi."

"Không phiền, không phiền, vừa hay chú sẽ ghé qua nhà của ông cụ Đào Nguyên. Buổi tối nếu cháu muốn trở về thì chỉ cần gọi điện thoại báo cho chú trước nửa tiếng, chú sẽ tới đón các cháu ngay." ; "Chúc mừng sinh nhật, Tiểu Cảnh."

“Cám ơn chú Trương.” Kỷ Cảnh mím môi, nụ cười của anh nhỏ nhẹ như một bé gái.

Trong mắt Tô Giai Tuệ, bạn trai của cô hầu hết mọi lúc đều là người khá hiểu chuyện và cư xử tốt. Nếu muốn nói về khuyết điểm của anh ấy thì anh ấy ham chơi và thiếu kiên nhẫn hơn người bình thường. Tuổi tác và kinh nghiệm trưởng thành như vậy cũng là điều dễ hiểu.

Thật sự chẳng có điểm kiêu ngạo và ngang ngược nào giống trong tiểu thuyết cả, kiêu căng và lỗ mãng, không có việc gì cũng đánh nhau kịch liệt, huống chi là còn "bắt nạt" bạn học nữ.

Theo quan sát riêng của Tô Giai Tuệ trong tuần vừa qua, Kỷ Cảnh chưa từng có bất kỳ tương tác nào với Quý Mộc Điềm, theo thông lệ trong tiểu thuyết, sinh nhật của nam chính là thời điểm tốt nhất để có một cuộc gặp gỡ lãng mạn với nữ chính, nhưng Kỷ Cảnh về quê, xuống nhà ông nội, không thể gặp Quý Mộc Điềm được.

Vì điều này, Tô Giai Tuệ lại quên mất vụ "Bông hồng nhỏ" và hết lòng yêu thế giới tươi đẹp của cô ấy.

"Kỷ Cảnh, tới giúp em một tay, chuyển vỉ nướng ra chỗ cái hòm, Trần Húc, đi vào phòng bếp lấy hai cái hộp kia ra, chúng ta có thể bắt đầu chuyến đi khi nào mà Cam đến!" Tô Giai Tuệ rất giỏi trong việc chỉ huy mọi người, nhưng thái độ của cô ấy lại thường không lịch sự cho lắm. Vì cô ấy là đội trưởng duy nhất của đội chuẩn bị sinh nhật cho Kỷ Cảnh, Trần Húc không còn cách nào khác ngoài việc chịu đựng điều đó, vừa di chuyển những bước chân nặng nề vừa ngáp. Giang Diên đi theo và nói: "Tôi sẽ chuyển nó với cậu, hai chiếc hộp đó khá nặng mà." Lúc này Trần Húc trong lòng thầm nghĩ: "Có thể nặng bao nhiêu chứ", sau một khắc Trần Húc rống to: "Chết tiệt, bên trong có gạch à!"

"Đó là một ít thịt và túi đá."

"Cái hộp chết tiệt này nặng sáu bảy mươi cân đúng không?"

"Đại khái thế, nếu thật sự không nhấc được thì cứ để ở đây, tôi đi bê hộ cho."

Sau khi Giang Diên nói xong, cậu ta bê một chiếc thùng xốp và bước đi với nụ cười trên môi.

Nhìn bóng lưng của Giang Diên, Trần Húc nghiến răng hai lần, thở phào nhẹ nhõm, nhưng cậu ấy không thể di chuyển.

Nặng quá!

Đứng ở cửa, "thủ lĩnh" có thể nhìn thấy rõ ràng Giang Diên đang di chuyển một bước lớn để quay lại. Trần Húc thực sự không muốn ra ngoài tay không và đối mặt với ánh mắt châm chọc của "thủ lĩnh". Cậu biết rằng Tô Giai Tuệ sẽ không bao giờ để cậu đi.

“Chậc.” Tô Giai Tuế cũng không có làm cậu thất vọng, đánh mắt nhìn cậu một lượt từ trên xuống dưới và nói: “Thân thể là đội trưởng trong cách mạng, về sau cậu nên tăng cường rèn luyện đi.”