Chương 15: Trong lòng phiền muộn 2

Tuy nhiên, con gái ông ấy thực sự rất ưa nhìn, sau khi trang điểm xong, khuôn mặt căng đầy, đôi môi đỏ mọng, xung quanh mắt có làn khói nhỏ, mái tóc uốn sóng lớn xõa xuống vai, không hề khác minh tinh chút nào.

Chỉ là Tô Giai Tuệ học khá giỏi, nếu cô học không ổn, ông Tô nhất định sẽ để cô đi theo con đường diễn xuất, trong nhà có minh tinh, họ sẽ bật TV cả ngày, nhà họ cũng sẽ nở mày nở mặt.

Nhưng một cô gái xinh đẹp như vậy lại được đầu tư bằng tiền, mỹ phẩm cao cấp, quần áo giày dép hàng hiệu, dây chuyền, đồng hồ đeo tay và nhẫn nhỏ, bộ dạng này làm gì giống không được dùng tiền đâu.

Ông Tô đưa bọn trẻ đến trung tâm mua sắm, do dự một lúc rồi lấy trong ví ra một tấm thẻ tín dụng đưa cho Tô Giai Tuệ. Chuyển mùa còn phải mua quần áo giày dép mới chứ đừng nói đến trung tâm mua sắm, cửa hàng văn phòng phẩm kia đầy những đồ linh tinh, vừa vào đã ra về với một chiếc túi đầy những thứ đắt tiền và vô dụng.

Mua đi! Ông Tô hạ quyết tâm dùng hàng núi tiền để đẩy con gái lên, nhất định phải cho cô biết gia đình họ có rất nhiều tiền, tìm bạn trai không cần nhìn vào điều kiện mà chỉ cần xem nhân phẩm và năng lực.

Ở phương diện này, ông ấy và bà Tôn có những suy nghĩ khác nhau.

"Cảm ơn bố!"

"Được rồi, đi chơi đi con, về sớm một chút."

Không có chuyện về nhà sớm vào cuối tuần.

Tô Giai Tuệ bỏ thẻ tín dụng vào chiếc túi nhỏ, cảm thấy thế giới này thật tươi đẹp. Cô không cần mua đồ chứ đừng nói tiêu tiền, cô ăn mặc theo tiêu chuẩn của cấp bậc, cô có đặc quyền, nhưng cô không thể tham gia vào đặc quyền quá trắng trợn, cô không thể để đan chúng vì một miếng ăn mà phát sầu, quan chỉ huy lại đang bận tân trang, trang điểm.

Ngày thường không có hi vọng, cũng không có nhiều năng lượng.

Nhưng bây giờ, cô có gia đình, bạn bè và một tương lai với những khả năng vô hạn, đúng là sướиɠ muốn bay lên!

"Chúng ta đi ăn cơm trước đi, sau đó xem phim. À đúng rồi, nghe nói tầng sáu có một sân trượt băng mới khai trương, chúng ta có thể đi trượt băng." Trình Hướng Tuyết sắp xếp lịch trình rất chu đáo, nhưng đối với Tô Giai Tuệ, lịch trình này có chút nhàm chán, đối với Giang Diên mà nói lại là sự quan tâm lạ thường, dù sao thì xem phim hay trượt băng cũng không tốn nhiều tiền, vì vậy Giang Diên có thể chọn một trong hai chúng để mời khách.

"Tôi không biết trượt băng."

“Tôi dạy cậu, cậu học chơi bóng rổ nhanh như vậy, trượt băng có là gì?"

Tô Giai Hòa đói bụng bị quảng cáo trong thang máy hấp dẫn: "Chị ơi, em muốn ăn đồ Nhật."

Giọng điệu và biểu cảm của Tô Giai Hòa giống như một đứa trẻ lớn tướng, Tô Giai Tuệ nào nỡ từ chối: "Được, cửa hàng mới khai trương còn có hoạt động, giải nhất là một cây bút Parker."

"Nhìn giải khuyến khích đi, giải nhất kìa, đẹp chết đi được."

Như Trình Hướng Tuyết dự đoán, họ đã giành được giải khuyến khích, phần thưởng là một móc khóa hình con gấu nâu nhỏ. Trên thực tế, có rất nhiều móc khóa khác để lựa chọn, nhưng Tô Giai Tuệ và Trình Hướng Tuyết nhìn nhau rồi chọn gấu nâu xoăn. Chiếc móc khóa này rất phù hợp với Kỷ Cảnh.

Bộ phim họ xem là "Tim đập thình thịch", mới chiếu cách đây hai ngày và rất ăn khách, những vị trí ghế tốt phía sau đã hết vé nên mấy người chỉ có thể ngồi ở hàng đầu tiên.

Tô Giai Hòa cảm thấy rất hài hước, trong phim có một câu thoại "Con người giống như cầu vồng, gặp gỡ mới biết người đó tồn tại." Tô Giai Hòa nghiêng đầu hỏi Tô Giai Tuệ, "Chị à, mới biết người đó tồn tại là gì."

Trình Hướng Tuyết che miệng và cố gắng không cười thành tiếng, suýt nữa thì chết ngạt trong rạp chiếu phim.

Khi bộ phim kết thúc vẫn còn sớm, để sống bằng thẻ tín dụng của người bố già, Tô Giai Tuệ đã lên kế hoạch mua một số quần áo.

Tô Giai Hòa biết việc đi mua sắm với phụ nữ rất vất vả, vì vậy có nói gì, cậu ấy cũng nhất quyết không đi, thà ngồi thẫn thờ trong quán nước, đáng tiếc, cậu ấy vẫn bị quyền lực của Tô Giai Tuệ áp chế và trở thành một thằng em xách túi.

Trong khi Tô Giai Tuệ và Trình Hướng Tuyết đang chọn quần áo, Tô Giai Hòa thì thầm với Giang Diên: "Mặc dù em ghét Kỷ Cảnh, nhưng có một điều em phải ngưỡng mộ ở anh ta. Anh ta có thể đi mua sắm với chị gái em từ mười giờ sáng đến tận sáu giờ chiều. . . ”

"Thể lực của Kỷ Cảnh đúng là rất tốt mà."

"Chuyện đó không giống nhau. Thực sự, mua sắm không chỉ tiêu hao thể lực mà còn cả sức chịu đựng và sức mạnh tinh thần."

"Ừm... về nhà làm hai bộ đề và cùng Giai Tuệ đi mua sắm, em chọn cái nào?"

"Em chọn làm đề. Dù sao như vậy cũng còn có hi vọng, đi mua sắm xong nhất định sẽ có chuyện tiếp theo."

Người tư vấn mua sắm đi tới, lộ ra nụ cười cực kỳ thân thiết: "Hai chàng trai muốn uống gì?"