Chương 14: Trong lòng phiền muộn 1

Bạn gái ngủ chung giường nên không thể tránh nói chuyện vào ban đêm, cuộc sống vẫn còn nhạt nhẽo, cùng lắm là hai người nói về mọi người và sự vật xung quanh, hoặc là chuyện phiếm hoặc là ký ức.Đường Thư và Quý Mộc Điềm luôn là chủ đề nóng của Trình Hướng Tuyết, họ rõ ràng không học cùng lớp, với tư cách là "nhà ngoại giao", Trình Hướng Tuyết biết mọi thứ về hai người họ.

"Hừ, mình thật sự là chịu không nổi cậu ta, cả ngày cậu ta chỉ giả bộ ngây thơ đáng thương, tỏ vẻ này nọ."

"Cậu ta không chọc cậu là được rồi."

"Điều đó không ảnh hưởng đến việc mình làm phiền cậu ta, có lẽ đó là một sự may mắn."

Một cuộc tấn công đe dọa tính mạng...

Tô Giai Tuệ xoa xoa lòng bàn tay ấm áp của cô, thản nhiên nói: "Cậu khá mê tín. Nói trắng ra là cậu có thành kiến

với cậu ấy, cho nên chỗ nào cũng thấy không vừa mắt."

"Rốt cuộc cậu ở phe nào? Hóa thân của chính nghĩa à? Hay bà của chân lý?"

Vừa dứt lời, Kỷ Cảnh đã gọi đến, Tô Giai Tuệ mỉm cười, thoát khỏi sự khiển trách của Trình Hướng Tuyết: "Này, em về đến nhà chưa? Em biết rồi, thứ hai, ngày mai em sẽ mang đến cho anh... Chanh Tử đang ở nhà em. Chiều mai chúng ta ra ngoài chơi đi, anh có đến không? Được, ngủ sớm đi, tạm biệt.”

Trình Hướng Tuyết nghiêng người và hỏi: "Ngày mai Kỷ Cảnh cũng đến à?"

Tô Giai Tuệ đặt điện thoại lên tủ đầu giường, không để ý cuộc gọi đang diễn ra: "Anh ấy nói anh ấy không muốn làm bóng đèn."

"Ủa-cậu ta đang chỉ vào mình, nghĩa là mình sẽ luôn là cái bóng đèn cho hai người à?"

Kỷ Cảnh đột nhiên rút đầu ngón tay lại và không cúp máy, anh muốn nghe Trình Hướng Tuyết gọi mình "Anh Cảnh" trước mặt anh, sẽ nói gì sau lưng anh.

Tô Giai Tuệ nói: "Cậu suy nghĩ nhiều rồi, Kỷ Cảnh không phải loại người như vậy."

Trình Hướng Tuyết nói: "Cậu có thể kéo túi quần lên. Mình nói cho cậu biết, với con mắt sắc bén của mình, mình đã nhìn ra cậu ta là người hẹp hòi."

Tô Giai Tuệ phản bác lại: "Làm gì có."

Kỷ Cảnh im lặng nhếch miệng, tìm một tư thế thoải mái nằm trên giường. Nếu Tô Giai Tuệ nghĩ tốt về anh như vậy, thì Trình Hướng Tuyết nói gì về anh sau lưng cũng không thành vấn đề.

"Ha ha, cậu ta chẳng dám hẹp hòi với cậu, cậu cứ thử đến gần người đàn ông nào đi, trong mắt cậu ta nhất định sẽ bắn ra tia lửa, cứ giả bộ đi."

"Giả bộ cái gì?"

"Giả bộ tin cậu. Cậu nghĩ đi, cậu ta chạy đến trước mặt cậu và nghi ngờ nhân phẩm của cậu, ý tứ cậu là người lả lơi ong bướm, cậu lại còn không dám lớn tiếng phản bác."

Kỷ Cảnh nghiến răng, anh không ngờ Trình Hướng Tuyết như vậy mà lại thực sự nhìn ra từng chi tiết.

"Này, tin hay không thì tùy, Giang Diên ở trong nhà cậu, cậu ta thật sự rất khó xử."

"...Mình biết cậu đang tính toán gì. Nếu cậu yêu Giang Diên, cậu ta sẽ không khó chịu đúng không? Nhưng mà, cậu thật sự thích Giang Diên sao?"

"Chà, chuyện này, không dễ để nói, nhưng mình cảm thấy trêu chọc cậu ấy rất thú vị."

"Bỏ tư tưởng xấu xa ấy đi, Giang Diên khác với cậu, cậu không đậu đại học, cùng lắm thì về nhà sống bằng tiền dành dụm, dù sao bố mẹ cậu nuôi cậu cả đời vẫn còn dư dả. Về phần Giang Diên, bây giờ Giang Diên là chìa khóa quyết định vận mệnh của gia đình cậu ta, vào thời điểm quan trọng này, nếu làm chậm trêc kỳ thi tuyển sinh đại học của cậu ta, cậu lấy gì đền được?"

"Việc cậu yêu Kỷ Cảnh không hề làm cậu trì hoãn việc học. Hơn nữa, mình không biết ai đã từng nói rằng một cuộc sống viên mãn cần một tình yêu sớm, sau đó lại tung ta tung tăng chạy đi thổ lộ tình cảm của mình, nhưng đến lượt mình thì cậu lại ngáng đường, không công bằng."

"Cậu chưa yêu à?"

"Cái đó không tính, vừa mới hai ngày đã bị bóp chết trong nôi rồi."

Theo chủ đề này, cả hai nhớ lại mối tình cũ của Trình Hữu Dương.

Kỷ Cảnh không thể chờ đợi lời bác bỏ của Tô Giai Tuệ.

Sau khi cúp điện thoại, Kỷ Cảnh vùi mặt vào trong gối mềm, khẽ thở dài u sầu, trong lòng phiền muộn, càng thêm hối hận vì đã nghe lén.

Đêm muộn, trời mưa rả rích, ngày hôm sau trời trong xanh, bầu trời trong xanh như mới được gột rửa, áng mây trong veo trôi trên bầu trời xanh biếc, làn gió nhẹ khẽ thổi qua, cũng không quá nóng.

Thời tiết đẹp như vậy, ở nhà học bài thật đáng tiếc, thậm chí ông Tô còn khuyên bọn trẻ ra ngoài sớm một chút, trưa ra ngoài ăn.

Nhưng Tô Giai Tuệ và Trình Hướng Tuyết phải trang điểm thật đẹp trước khi đi, thậm chí họ còn phải dùng máy uốn tóc để tạo kiểu tóc.

Ông Tô là người tương đối truyền thống, cho rằng con gái mười bảy mười tám tuổi mà không cần trang điểm cũng đã rất xinh đẹp. Đó là vẻ đẹp thanh thuần trong veo như làn nước mùa thu, rực rỡ như vì tinh tú, cớ gì phải bôi trét phấn son lên mặt, nhìn chẳng khác gì yêu quái, mỗi khi đi trên đường, hễ thấy những người đầu bù tóc rối, ông ấy liền chỉ muốn bắt người ta gội đầu.