Chương 6: Đêm trăng không ngủ (1)

Khâu Dữ Khê cảm thấy bản thân giống như con cɧó ©áϊ đê tiện, vừa vi phạm cảnh cáo của Tống Linh Hàn, vừa cầu xin Diệp Trăn ôm cậu. Toàn thân cậu bị anh ta ôm chặt vào lòng, mùi hương trên người của anh ta xen lẫn với tìиɧ ɖu͙© khiến cho cậu cảm thấy an tâm lạ thường. Cậu ngửi mùi hương nhẹ nhàng của nước giặt trên người Diệp Trăn, còn có mùi hương nồng nặc của tϊиɧ ɖϊ©h͙, vừa ấm áp vừa dâʍ đãиɠ.

Nhịp tim từng chút một bình tĩnh lại, tay của Diệp Trăn len vào trong tóc của cậu, xoa nhẹ đầu của cậu. Khâu Dữ Khê bừng tỉnh từ trong mơ, nhớ rằng trong ký túc xá vẫn còn người khác, do dự hỏi nhỏ:

“Thẩm Đường có thể nghe thấy hay không?”

Diệp Trăn dừng tay lại, ngón tay vuốt ve môi của cậu, cúi sát đầu lại. Khoảng cách mờ ám nhưng lại thân mật khiến cho Khâu Dữ Khê muốn tránh ra theo bản năng, nhưng lại bị anh ta nắm chặt cằm ngăn lại. Diệp Trăn cúi đầu nhìn cậu: “Nghe được thì sao, hay là cậu đã vội đến mức không chờ được muốn tớ thao cậu?”

Câu nói nhục mạ không che giấu này khiến cho Khâu Dữ Khê quay đầu đi, đôi mắt nhìn chằm chằm cánh cửa phòng vệ sinh, giọng nói nức nở vì khóc thút thít, nói ra câu uy hϊếp không có tí đáng sợ nào:

“Đừng có nói chuyện này ra ngoài, để nó thối rữa trong lòng cậu đi.”

“Tớ lại không nhàm chán đến vậy.”

Ánh mắt của Diệp Trăn khiến cho Khâu Dữ Khê không đoán ra được ý nghĩ trong lòng của anh ta, hình như xen lẫn cảm xúc gì đó. Cậu nghĩ không ra cho nên dứt khoát không nghĩ nữa, cũng không từ chối lòng tốt của đối phương, để cho anh ta rửa sạch cơ thể của chính mình.

Lý do bôi thuốc cuối cùng cũng được nhớ tới, chỉ là động tác của ngón tay ở thân dưới của cậu lại rất chậm, hô hấp của Diệp Trăn thổi vào da^ʍ huyệt, Khâu Dữ Khê có cảm giác, nếu như tiếp tục như vậy thì nhất định sẽ phát sinh chuyện gì đó… dù sao ham muốn tình dục của thiếu niên cũng giống như lửa cháy hừng hực không dứt, không biết kiềm chế cũng không muốn che giấu. Thỉnh thoảng tỉnh táo cậu cũng không muốn trở thành con rối của du͙© vọиɠ, bị bạn cùng phòng cậu không gần gũi đè dưới thân thao hỏng.

Chỉ là bây giờ có hối hận thì cũng đã muộn rồi, nhưng Khâu Dữ Khê vẫn luôn đưa ra lựa chọn thích hợp trong các trường hợp vô vị. Khi ở cùng với Tống Linh Hàn, cậu lựa chọn xé rách ám muội với anh, dùng du͙© vọиɠ che giấu yêu và hận dưới đáy lòng. Còn khi cậu ở trước mặt Diệp Trăn thì lại lựa chọn thỏa hiệp trong thời gian ngắn, dùng lêи đỉиɦ như một liều thuốc để quên đi sầu lo trong lòng, cố chấp không lo đến chuyện mọi thứ có thể sẽ lệch khỏi quỹ đạo vốn có của nó.

Khâu Dữ Khê được diệp Trăn ôm lên giường, cậu nghĩ có lẽ ngày mai đôi mắt của cậu sẽ sưng húp. Động tác đắp chăn cho Khâu Dữ Khê của Diệp Trăn rất nhẹ nhàng, sau đó thì chúc cậu ‘ngủ ngon’. Cả ngày hôm nay, lời nói dịu dàng duy nhất anh ta nói với cậu chỉ có hai chữ này, ngay sau đó Diệp Trăn leo lên giường tầng trên, căn phòng chỉ có ba người lại một lần nữa trở nên yên tĩnh.

Du͙© vọиɠ rêи ɾỉ mất đi dưới ánh trăng, tinh thần của Khâu Dữ Khê mệt mỏi, vừa nằm xuống thì lập tức nhắm mắt ngủ thϊếp đi. Khó có được một lần không nằm mơ, khóe miệng của cậu cũng nhếch lên. Trong không gian yên tĩnh này chỉ còn lại một người mất ngủ nhưng lại giả bộ không phát ra bất kỳ tiếng động nào. Một mình đối phương tỉnh táo, lại nghe rõ từng câu từng chữ, từng âm thanh rêи ɾỉ và tiếng khóc thút thít… giống như bị lăng trì, lại giống như một sự cám dỗ nguy hiểm.

Khâu Dữ Khê ngủ không lâu thì đã thức giấc. Cậu xuống giường, đi vào phòng vệ sinh rửa mặt. Khâu Dữ Khê đứng trước bồn rửa tay, nhìn đôi mắt sưng húp đến mức không thể mở mắt được, vẫn thay quần áo trong nhà vệ sinh như mọi ngày. Chờ đến lúc cậu mở cửa bước ra thì lại thấy Thẩm Đường đang đứng ngẩn người trước cửa. Đối phương nhìn chằm chằm mặt của cậu một lúc lâu, sau đó hỏi có phải tối qua cậu ngủ không ngon hay không.

Ký ức vì sao cậu lại mệt thành bộ dạng như thế này lại hiện lên trong đầu một lần nữa, vành tai vô thức đỏ ửng. Thẩm Đường nhìn thấy thiếu niên trước mắt sau khi bị mình hỏi thì vành tai lập tức đỏ lên, giống như chột dạ còn tỏ vẻ gì đó, nhưng lại nhìn biểu tình bình tĩnh của đối phương thì lại cảm thấy bản thân nghĩ nhiều quá rồi.

Quan hệ của Khâu Dữ Khê và Thẩm Đường chỉ dừng lại ở mức hỏi bài nhau vài lần cũng với ngẫu nhiên giúp đỡ lẫn nhau mà thôi. Bây giờ đối phương lại đột ngột quan tâm cậu như vậy, khiến cậu cảm thấy hơi hoang mang.

Thuận miệng nói dối bản thân gặp ác mộng, cậu để ý tầm mắt của Thẩm Đường vẫn luôn nhìn chằm chằm cổ của mình, chột dạ vài giây. Nhưng cậu nhớ bản thân sau khi thức dậy đã kiểm tra kỹ càng từ đầu đến chân rồi, lúc này Khâu Dữ Khê mới cảm thấy an tâm.

Diệp Trăn coi như còn có lương tâm, không cắn bừa bãi ở những chỗ quần áo không thể che được. Nhưng mà thân dưới của cậu vẫn còn lưu lại cảm giác bị hai côn thịt thô to nhồi nhét, chân cũng bủn rủn. Thân thể cực kỳ nhạy cảm khiến cho cậu chỉ cần có một trận gió thổi qua thì sẽ ngứa ngáy không chịu được, cậu cũng chỉ có thể giả bộ như không có việc gì xảy ra lướt qua người Thẩm Đường, hơi thở cũng keo kiệt không lưu lại chút gì.

Diệp Trăn nhất định muốn đi học cùng cậu, Khâu Dữ Khê không muốn nói nhảm nhiều với anh ta, cho nên ngáp dài đi trước Diệp Trăn hai bước. Lúc di chuyển từ ký túc xá đến khu dạy học thì cậu đã nhìn thấy một bạn nữ nở nụ cười tươi chào Diệp Trăn, khi anh ta đáp lại thì lại lạnh lùng đến bất ngờ, khiến cho tâm trạng hóng drama của Khâu Dữ Khê trở nên hụt hẫng.

Khâu Dữ Khê vừa vào cửa báo danh xong thì lập tức nằm trên bàn ngẩn người, nằm một lúc thì ngủ luôn trong giờ tự học. Thành tích của cậu ổn định ở mức tạm được, học tập cũng không nhiệt tình quá mức, cũng không thích gây sự khắp nơi. Lúc đầu, giáo viên chủ nhiệm còn thường xuyên lôi cậu lên văn phòng rồi dùng mấy lời nói thấm thía muốn Khâu Dữ Khê học tập tích cực lên, nhưng sau vài lần kiểm tra hàng tháng, phát hiện thành tích của cậu không thể khá hơn bao nhiêu thì cũng chấm dứt chuyện này.

Khâu Dữ Khê bị âm thanh phát ra khi vở bị ném xuống bàn làm cho tỉnh giấc. Cậu vò đầu, mở to mắt ra, chỉ thấy Diệp Trăn đứng trước mặt của cậu, mặt không cảm xúc nhìn cậu.

Cậu còn hơi ngái ngủ, ngẩng đầu nhìn anh ta, không kiên nhẫn nói:

“Có chuyện gì sao?”

“Thầy kêu cậu lên văn phòng phụ thầy chấm bài.”

Khâu Dữ Khê không tình nguyện tìm cây viết đỏ, sau đó lập tức đi tới văn phòng, bỏ mặc người kia đứng tại chỗ yên lặng nhìn bóng lưng của cậu rồi lại bị bạn bè khác khoác bả vai lôi đi xuống căn tin.

Giáo viên ngữ văn đã đi công tác, cậu bị kêu đi hỗ trợ chấm bài. Giáo viên không có ở đây, trong văn phòng chỉ có hai người bị gọi lên hỗ trợ là cậu và Thẩm Đường. Lúc chấm được một nửa thì Khâu Dữ Khê cảm thấy của người nóng lên, cảm giác sưng tấy nơi đầu ngực khiến cậu không thể làm lơ được, da^ʍ huyệt cũng ngứa chết rồi. Qυầи ɭóŧ ướt đẫm dâʍ ŧᏂủy̠ dán sát vào khe thịt của cậu, chỉ cần động nhẹ thì sẽ ma sát âʍ ѵậŧ nhạy cảm.

Khâu Dữ Khê chỉ có thể mượn mặt bàn che giấu, kẹp chặt hai chân, kɧoáı ©ảʍ lập tức chạy dọc sống lưng của câu, tiếng rêи ɾỉ không khống chế được thoát ra khỏi yết hầu. Thẩm Đường ở đối diện nghe thấy tiếng động nhỏ, lập tức ngẩng đầu lên, quan tâm hỏi cậu có chuyện gì hay không. Ngón tay nắm chặt bút đỏ của Khâu Dữ Khê run lên, nhỏ giọng nói không có gì.

Toàn thân trên dưới nóng như bị thiêu đốt, Khâu Dữ Khê gấp gáp muốn bị côn thịt xỏ xuyên, làm dịu ngứa ngáy nơi da^ʍ huyệt của mình. Dưới sự tra tấn của du͙© vọиɠ, Khâu Dữ Khê cũng đã chấm xong bài thi, qυầи ɭóŧ của cậu sớm đã ướt đẫm. Da^ʍ huyệt đã bị dươиɠ ѵậŧ khai phá đến mức không thể dùng kɧoáı ©ảʍ từ việc kẹp chặt hai chân làm giảm bớt ham muốn của cậu. Sau khi Khâu Dữ Khê chào tạm biệt Thẩm Đường thì lập tức chạy đến WC bên cạnh cầu thang.