Lúc Tiêu Chiến tìm được đến nơi, liền trợn mắt nhìn Tiểu Motor đang bị Vương Nhất Bác bế trên tay, ôm lấy bé tung lên cao rồi chụp lấy. Mà bé dường như cũng rất thích cảm giác mạnh này, cười thích thú đến thành tiếng rôm rả.
"Vương Nhất Bác, cậu mau bỏ thằng bé xuống.."
Tiêu Chiến cảm giác mỗi lần Vương Nhất Bác xốc Tiểu Motor ném lên, tim anh đều như muốn bị hất tung theo, con mẹ nó bao nhiêu tuổi rồi còn chơi ngu như vậy.
Giành lại Tiểu Motor từ tay Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến mới hối hả kiểm tra trên dưới, xem bé có bị xây xát chỗ nào hay không.
"Anh xem kỹ vậy làm gì, hổ dữ cũng không ăn thịt con.... Hừ, còn dám nói là con của tên bao đồng kia"
"... Nó là con ai cũng không có liên quan đến cậu. Tôi cảnh cáo cậu lần nữa, không được đυ.ng đến con tôi..!"
"Chứ lúc nãy là do ai để nó đi lạc đến chỗ này, không sợ con anh bị người ta bắt đi mất hay gì? Anh không sợ nhưng em thì có đấy, anh mà dám để mất con, thử xem em có khiến anh đẻ thêm đứa nữa không.."
Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác nói trúng, mà âm vực của cậu lúc này cũng không nhỏ, khiến anh xấu hổ mà nhìn qua nhìn lại, sợ rằng có ai nghe thấy.
"Vương Nhất Bác, cậu vô lại cũng vừa vừa. Được, cậu tìm thấy thằng bé, tôi cảm ơn cậu. Còn từ bây giờ cậu cứ an tâm yên ổn làm cậu Hai đi, cũng đừng nghĩ cậu với đứa nhỏ này có cái gì quan hệ.."
"Anh mở miệng không nói câu nào dễ nghe một chút được sao? Hở tý là không có liên quan, không có quan hệ. Anh có ở yên một chỗ nghe em giải thích câu nào chưa? Anh nghĩ tất cả trở nên như hôm nay đều là do em muốn sao? còn không phải vì anh, mọi thứ em làm đều là vì anh hay sao?"
Tiêu Chiến muốn ôm Tiểu Motor rời đi, lại nghe thấy một màn vô lý này, nhưng cũng không muốn cùng Vương Nhất bác lời qua tiếng lại ở chốn đông người, càng không muốn có người nhận ra anh cùng với cậu đang ở cùng một chỗ, vội vàng ôm đứa nhỏ ly khai thật nhanh.
Tiểu Motor nằm gác cằm lên vai Tiêu Chiến, nhìn chằm chằm đáp lại ánh mắt của nam nhân đang nhìn cha bế bé rời đi.
Sao lại buồn như thế? Lúc nãy chẳng phải còn rất vui vẻ đút bé ăn kẹo sao..?
Vương Nhất Bác thực sự đau đầu. Mặc dù biết rằng đã sắp đến lúc phải hạ màn, nhưng Tiêu Chiến vẫn không cho cậu cơ hội để giải thích, càng lúc càng muốn chối bỏ mọi quan hệ giữa hai người. Lần tới e là nếu gặp cậu cùng với Trần Phi Vũ đang ôm ấp lần nữa, có khi là một phát bắn chết cậu luôn không chừng.
.
.
.
Tiết trời sắp vào mùa lập đông, hai nam nhân ngồi kế bên nhau ở hàng ghế ven bờ, gió từ phía sau hồ thổi đến, Tiêu Chiến dường như thấm lạnh, bờ vai cũng run lên.
Ngô Thế Huân liếc sang thấy xương hàm của Tiêu Chiến run nhẹ, mới liền cởi ra chiếc áo khoác măng tô đang mặc, phủ lên người anh.
Tiêu Chiến không có phản ứng, cứ như vậy mông lung nhìn ra phía bờ hồ.
Thật sự buồn cười. Làm gì có chuyện cùng người khác ân ân ái ái, như bóng với hình, lại quay lại đối với anh dường như trước đó chẳng xảy ra chuyện gì, còn bảo là vì anh, là vì chán anh đến mức nói cũng không cần, nên cứ như vậy đi ôm ấp người khác sao?
Tiêu Chiến bây giờ nhắm mắt lại, đều hiện ra hình ảnh Vương Nhất Bác cúi đầu cười nhẹ, nét mặt đối với Trần Phi Vũ hết mực ôn nhu.
Anh siết chặt lấy hai bên cổ áo, cảm nhận chút tin tức tố mùi lúa mạch còn sót lại trên áo khoác của Ngô Thế Huân.
"Thế Huân, cậu từng yêu ai chưa?"
".... Đã từng !"
"Thế sao lại không ở bên nhau nữa?"
Ngô Thế Huân nhìn hai con chim sẻ đang đậu ở cách đó không xa. Trong lòng dâng lên một cỗ đau xót, thở hắt ra một hơi dài, mới nhắm mắt lại, từ tốn nói với anh.
".... Cậu ấy tự sát !"
Tiêu Chiến mắt mở to hết cỡ, trong lòng rối ren không ngừng, lúc này cũng không biết nên nói gì cho phải.
"........ Xin.. xin lỗi.."
"... Tiêu Cục trưởng, lòng tin con người thực ra chỉ mỏng như tờ giấy, đến khi nhàu nát rồi, sẽ không bao giờ phẳng lại được nữa"
"Nếu không yêu thì dù có cạnh nhau một giây cũng là giày vò. Còn nếu tâm trao đi rồi, cho dù cả đời này được cùng nhau chia sẻ vui buồn cũng vẫn là quá ít".
"Tiêu Cục trưởng, anh đối với Vương Nhất Bác, có lòng tin với cậu ta hay không?"
Tiêu Chiến lúc này mới trầm ngâm nhắm mắt lại. Nên trả lời thế nào đây? Là thật lòng tin cậu, nhưng không còn sự lựa chọn nào ngoài việc phải tin vào mọi thứ đang diễn ra ở hiện tại sao?
"Có lòng tin thì đã sao? Tôi tin thì đã sao, người khác có thể như tôi mà tin hay không.."
Ngô Thế Huân từ trong túi lấy ra một gói thuốc lá, mới rút một điếu lên châm.
"Cậu cũng hút thuốc sao?"
"... Thỉnh thoảng thôi"
Nam nhân hít lấy một hơi dài, lại từ tốn nhả ra. Làn khói thuốc va chạm với gió bấc mùa lạnh, liền lập tức nhanh chóng bị cuốn đi, chỉ còn lại chút tàn dư nhàn nhạt.
"Tiêu Cục trưởng. Chính là trước đây tôi từng yêu một người đến suýt nữa từ bỏ cả ước muốn thực tại. Nhưng rồi tôi phát hiện cậu ấy có người khác.."
".. Một thời gian sau, cậu ấy bị tên kia ruồng bỏ, liền tìm trở về bên tôi".
"Lúc đó cậu ấy khóc nhiều đến mức hai mắt đều sưng đỏ, ngày nào cũng đến trước doanh khu nơi tôi luyện tập đứng đợi tan tầm, tối đến lại tìm đến nhà tôi, quậy phá đủ thứ, buộc tôi phải mở cửa cho vào.."
"... Cậu ấy rất cố gắng để bồi đắp đoạn tình cảm sai lầm của chính mình, hằng ngày đều gọi điện thoại nói yêu tôi, nói nhiều đến mức tôi suýt nữa thì bỏ cuộc.."
"Nhưng mà Tiêu Cục trưởng, tôi là người không bao giờ chấp nhận được sự phản bội.. Thế nên đối với bao nhiêu tình cảm cùng tâm huyết của cậu ấy lúc đó, trong lòng tôi đều hiểu có bao nhiêu thật lòng, nhưng tuyệt nhiên không có cách nào chấp nhận.."
"Có lúc tôi nghĩ sắp thua rồi, thì lòng tự trọng lần nữa dâng lên quá lớn, khiến tôi đối với người mình yêu nhất lại không dám đặt cược lòng tin.."
"Cậu ấy làm tất cả mọi thứ, từ lãng mạn đến dữ dội, từ một người mạnh mẽ ương ngạnh, liền trở thành kẻ vì yêu mà trở nên yếu đuối đến quỵ lụy, tất cả chỉ vì muốn được cùng tôi quay lại, để rồi bị tôi làm tổn thương hết lần này đến lần khác.."
"... Cho đến một ngày, tôi nhận được tin, cậu ấy tự sát..!"
"Còn nhớ lần cuối gặp cậu ấy, chính là hình ảnh cậu ấy vừa chạy đi, vừa khóc đến thê thảm.."
"Bởi vì tôi hèn nhát đến mức lòng tin cũng không dám đặt cược, sợ chính mình lần nữa sẽ chịu tổn thương, nên thà là ích kỷ phong bế cả đoạn tình yêu dành cho cậu ấy, để rốt cuộc đến khi không còn ai gọi đến nói yêu mình mỗi ngày nữa, tôi lúc đó mới có thể tỉnh ngộ..! "
Tiêu Chiến im lặng ngồi nghe Ngô Thế Huân kể hết câu chuyện, lại bất giác cảm nhận được trong nước bọt đột nhiên có vị mặn. Nước mắt không biết từ lúc nào rơi xuống, thấm ướt cả một mảng trên chiếc áo khoát măng tô...
"Tiêu Cục trưởng... Tôi tuy chưa có cơ hội tiếp xúc nhiều với Vương Nhất Bác, trái lại hình như cậu ta đối với tôi càng không có hảo cảm. Nhưng xét về việc vài lần cùng nhau chạm mặt, cộng với việc ở cương vị của Vương Nhất Bác trong tình huống hiện tại mà nói, tôi cũng không cảm nhận được hơi thở của cậu ta có chỗ nào bị nhuốm bẩn.."
"... Chỉ có điều, người nhà này của anh tính cách bá đạo lỗ mảng, lại liều lĩnh khó lường, còn không thể cùng ngồi xuống nói một chút đạo lý. Lúc nổi giận thì xù lông múa vuốt, hệt như con sư tử đực đang thượng thế ra oai. Căn bản mà nói, tuy rằng Vương Nhất Bác có thể tinh tế đến mức bây giờ vẫn chưa thể khiến chúng ta biết được rốt cuộc cậu ta đang tính toán cái gì, nhưng để cậu ta tự mình nói ra thực chất cũng không phải quá khó. Mấy đứa trẻ lớn xác này, thông thường đều không muốn bị đối xử lạnh nhạt, càng không thể chịu đựng được nếu bị bỏ rơi... Cho chúng một chút kẹo ngọt, đảm bảo sau đó chúng đều sẽ nghe theo anh"
Tiêu Chiến nghe xong, chỉ cảm thấy buồn cười. Hai người có chỗ nào khác nhau sao, chẳng qua là một đứa trẻ đã từng trải đang muốn chia sẻ kinh nghiệm để dụ dỗ đứa trẻ chưa từng trải rơi vào bẫy đấy thôi.
"... Ngô đội trưởng, nhìn không ra cậu lại có kinh nghiệm dỗ dành trẻ con như vậy.."
"Nhưng mà Tiêu Cục trưởng, thứ cần thiết nhất, vẫn là phải trông cậy vào chính lòng tin của anh.."
"... Tôi hiểu rồi. Thế Huân, cảm ơn cậu !"
.
.
.
Chờ đến chủ nhật trong tuần, Tiêu Chiến mới đưa Tiểu Motor đi siêu thị mua ít đồ dùng, sẵn tiện mua thêm đồ chơi cùng với quần áo mới cho bé.
Đến quầy thức ăn đóng hộp, đột nhiên nhận ra người đang đẩy xe phía trước có chút quen mắt, Tiêu Chiến từng chút nhớ lại, dường như người này cùng với với đứa trẻ trâu tỏ ra ngầu lòi ở chỗ riêng tư kia của Vương Nhất Bác, thực sự chính là một.
Nhưng mà, hắn còn mang theo một đứa trẻ, mặc dù bộ dáng trông trẻ có vẻ miễn cưỡng đến buồn cười, mà đứa trẻ kia thoạt nhìn có vẻ cũng trạc tuổi với Tiểu Motor.
"La hét cái gì, tưởng Thừa lão gia ông đây thích mang mày đi chơi lắm à. Mày thử không phải là con nít xem ông có thảy mày cho chó ăn không. Hay muốn ông mang vứt cho thằng baba mày, nó còn đáng sợ hơn cả chó đó, nhất định ôn con mày sẽ bị nó nhai đầu. Sao, có muốn ông mang mày đến cho baba Vương Nhất Bác không?"
Hộp thức ăn Tiêu Chiến vừa mới chọn xong rơi hẳn xuống đất, tiếng động khiến cho người trước mặt liền ngoái đầu lại nhìn anh.