Chương 27

Quách Thừa thông thường đều được giao cho trọng trách ngàn vàng, chính là làm bảo mẫu cho con trai của Trần Phi Vũ cùng Vương Nhất Bác. Mà Trần Phi Vũ đến giữa tuần này cũng sẽ từ nước ngoài trở về. Lúc bình thường có mặt Trần Phi Vũ, Vương Nhất Bác có khi sẽ miễn cưỡng mà mang đứa nhỏ xách lên ngang hông, coi như là có chút đυ.ng chạm. Ngoài ra thì giống như lúc này chẳng hạn, một trăm phần trăm đều sẽ phó thác thằng cu này thảy cho Quách Thừa tùy ý lo liệu.

Tiêu Chiến nhận ra vừa rồi bản thân hành xử có chút khác thường, cứ như vừa bị sét đánh trúng, động tác chậm rãi khom người nhặt lấy hộp thức ăn, cất về chỗ cũ.

Quách Thừa ngoáy đầu lại, nheo nheo mắt nhìn một chút, người kia hình như chính là chồng lớn của Vương Nhất Bác mà. Thực tình gặp nhau ở đây như vậy khiến Quách Thừa có chút ngạc nhiên, ngẩn ra một hồi, mới nhanh chân liền bước tới, tựa như người thân thích lâu năm gặp lại, hân hoan tay bắt mặt mừng.

"A anh Tiêu, trùng hợp quá, anh cũng mang cháu đi mua đồ sao?!"

Tiêu Chiến bây giờ thực sự không có tâm trạng để đón tiếp cuộc trò chuyện này. Anh chỉ muốn biết vừa rồi chính mình vừa mới vừa nghe qua thứ gì, có chút hoài nghi bản thân đã nghe không đúng. Hoặc là anh nghe sai, hoặc là thế giới này chính là muốn trêu ngươi anh lần nữa.

"Lần trước quên chưa giới thiệu, tôi tên Quách Thừa, anh nuôi của thằng lỏi Nhất Bác. À chắc anh thắc mắc thân phận của tôi chứ gì, haha bọn tôi cũng mới nhận anh em năm ngoái thôi. Mặc dù có vẻ tôi nhỏ tuổi hơn anh, nhưng mà tính ra hiện tại anh phải gọi tôi là anh chồng đó haha.. Xem nào.. ôi trời đất ơi, nhìn vào đã biết ngay là con ai, haha.. mẹ nó bản mặt này còn có thể là con ai ngoài thằng nhóc bố láo kia được chứ. Haha anh xem, nó lườm tôi kìa, haha thực sự giống y đúc.. Nào nào nhóc, gọi bác Thừa đi nào.."

Tiêu Chiến có cảm giác chính mình giống như đẻ mướn.

Rõ ràng khuôn miệng kia chính là giống anh y như đúc, vì cái gì lại không ai bảo nó giống anh? Nhóc con đáng ghét, đối với thiên hạ thì gặp ai cũng trưng ra bộ mặt thiếu đánh, lại đối với anh suốt ngày kêu cha làm nũng, thực sự khiến Tiêu Chiến cưng yêu đến không chịu nổi.

Nhưng trong lúc này, mọi thắc mắc của anh đều đổ dồn lên đứa bé kia.

"Ừm.., đứa nhỏ này là..."

"À, thứ khó ưa này là của Trần Phi Vũ đẻ đó.."

Tiêu Chiến lúc này cả người có cảm giác nóng lạnh đan xen, sau gáy thoáng truyền tới một đợt run rẩy. Anh cố hết sức trấn tĩnh, từ sâu bên trong lý trí đang vùng vẫy đến khốc liệt. Cũng không phải anh chưa từng nghĩ đến tình huống tệ nhất, nên nhất định chính mình phải thật bình tĩnh. Dù cho đã từng đau đến như vậy, nhưng cũng đừng mong sẽ khiến anh đau thêm lần nữa.

Hít lấy một ngụm hơi dài, Tiêu Chiến liếc nhìn vật nhỏ ngồi ngoan ngoãn trong xe đẩy của Quách Thừa. Gương mặt vô tội đó cũng đang giương mắt ngước nhìn anh.

"Nó bao nhiêu tuổi rồi?"

Quách Thừa ngước mặt đưa tay lên đếm, dường như có thể ghi nhớ rất chi tiết.

"Để xem.. nó sinh tháng bảy thì phải, hơn một tháng nữa là tròn hai tuổi"

Trong lòng Tiêu Chiến dấy lên một thứ cảm giác ghét bỏ, nhưng sâu trong lương tâm vẫn hiểu rằng đó là điều không thể. Bởi vì anh cũng là người làm cha, hơn nữa trẻ con lại càng không có tội. Đối với anh mà nói, quá mức tiến thoái lưỡng nan, thực sự không muốn ở đây nhìn thấy đứa bé này thêm một khắc nào nữa. Ngay bây giờ Tiêu Chiến chỉ cần biết đáp án chính xác, sẽ lập tức rời đi.

"Lúc nãy nghe cậu nói,... Vương Nhất Bác là gì của đứa nhỏ..?"

"Thì là baba của thằng ôn con này nè, mà thật ra thì... Này này tôi chưa nói xong mà..."

"...Ầy, nóng tính thật đó.."

Tiêu Chiến cảm thấy đã quá đủ, đến mức bên tai anh không đủ sức chất chứa thêm một câu nào nữa.

Anh có lòng tin đối với Vương Nhất Bác hay không, thực ra không cần đợi đến Ngô Thế Huân phải dùng cả một buổi chiều ngồi bên cạnh, giúp anh khâu vá từng vết may trong tâm hồn rạn nứt. Chính bản thân Tiêu Chiến mới có thể hơn ai hết hiểu rõ, dù cho lòng tin của anh mỏng manh như giấy trắng, có bị Vương Nhất Bác vò nát đến thế nào, thậm chí là xé nát vụn đi. Thì chính anh vẫn có thể tự mình kiên nhẫn từng chút một, xếp lại từng mảnh nhỏ, dính chúng lại với nhau.

Người ấy đối với anh từng tốt đẹp như vậy..

Ngày nào điện thoại của Tiêu Chiến cũng nhảy hàng chục cuộc gọi nhỡ của Vương Nhất Bác, tin nhắn gửi đến cũng đều là muốn được gặp anh, muốn nghe giọng anh, muốn nhìn thấy anh cùng với đứa nhỏ.

Nghe thấy có động lòng không? Có muốn rơi nước mắt hay không?

Bởi vì Vương Nhất Bác nhìn ra anh không đủ khả năng chối bỏ Tiểu Motor chính là con của cậu, nên có thể mặc nhiên đối với anh muốn làm gì thì làm, muốn đùa giỡn thế nào đều tùy ý..

Nhưng đột nhiên làm Tiêu Chiến chú ý, chính là tin nhắn gần đây nhất của cậu.

"Đây chính là bí mật quốc gia đó, anh không tin em cũng được. Tám giờ tối thứ bảy tuần này tại Sóng Ngầm, mọi thứ sẽ hạ màn tại đó !"

.

.

.

Tiêu Chiến mang nội dung của nhắn đó đến trình bày tại cuộc họp khẩn vào hôm sau.

"Theo như tôi biết, tối thứ bảy tuần này, tại Sóng Ngầm sẽ tổ chức một bữa tiệc hóa trang cho giới thượng lưu. Mặc dù gọi chung là giới thượng lưu, nhưng ngoại lệ vẫn không thể thiếu. Theo lời Tiêu Cục trưởng, Vương Nhất Bác nói hạ màn ở đây, tức là ám chỉ cậu ta sẽ giúp chúng ta phá án sao?"

"..Đấy, bọn tôi đã nói từ đầu rồi mà có ai thèm nghe đâu, Vương Nhất Bác là người thế nào, anh em trong quân khu như chúng tôi còn không hiểu sao, hơn hai năm qua cậu ta chắc chắn chính là ẩn thân làm cảnh sát chìm, muốn tìm cho bằng được chứng cứ.."

"Tôi không nghĩ Vương Nhất Bác có ý muốn giúp chúng ta. Cậu ta còn quá trẻ, dễ rơi vào cám dỗ là chuyện bình thường. Tư tưởng muốn làm cảnh sát chìm đó, cậu ta căn bản không đủ kiên nhẫn để thi hành đâu".

"... Vương Nhất Bác chính là đang muốn giúp chúng ta !"

Tiêu Chiến im lặng ngồi nghe các đồng nghiệp cùng cấp trên đang thi nhau ý kiến. Ở đây anh còn lạ gì cách nhìn của từng người đối với Vương Nhất Bác. Nếu có thể tại cuộc họp này nói tốt cho cậu, cũng chỉ có vài người của quân đội Lạc Dương. Mà Tiêu Chiến cho dù đang ghét bỏ Vương Nhất Bác đến cùng tận, cũng không chấp nhận việc có người khác ở đây thêu dệt những lời lẽ không đúng về cậu.

Lời của Tiêu Chiến vừa vang lên, âm vực không hề nhỏ, mang theo khẩu khí phản bác rõ rệt, trầm ấm mà sắc sảo, khiến tất cả sau đó đều rơi vào im lặng.

Ngoài Giang Cục trưởng, cũng chỉ có Uông Trác Thành cùng với Ngô Thế Huân biết rõ chân tướng về sự việc hiện tại của Tiêu Chiến.

Đột nhiên, đang giữa cuộc họp, điện thoại của Tiêu Chiến bất giác rung lên, trên màn hình hiển thị một dãy số lạ, đi kèm theo tin nhắn.

"Trần Phi Vũ mang theo Uông Hải Lâm, thứ năm tuần này trở về, tối thứ bảy lúc tám giờ tối tại Sóng Ngầm. Tiêu Cục trưởng, đến chơi lớn một bữa đi, tôi trông giúp anh thằng lỏi này cũng con mẹ nó mệt chết rồi, chơi nốt bữa cuối rồi về nhà thôi, haha"

"........."

"Tiêu Cục Trưởng, làm sao vậy?"

Ngô Thế Huân dõi theo từng cửa động trên gương mặt anh, tin nhắn vừa gửi đến này, rõ ràng có sức ảnh hưởng không nhỏ.

"Là Vương Nhất Bác sao?"

".... Không, là số lạ..., nội dung cũng có phần lặp lại tương tự với nội dung của Vương Nhất Bác tình báo.."

Cả căn phòng lúc này ai nấy đều dùng sức nuốt xuống một ngụm nước bọt. Là ai mà lại có số của Tiêu Chiến, còn có thông tin tình báo rõ ràng như vậy. Chẳng lẽ trong số đàn em của Trần Phi Vũ, thực sự có cảnh sát chìm sao?

"Khoan đã, cho dù có người gửi tình báo cho phía chúng ta, nhưng nếu đây là cái bẫy thì sao? Dựa vào cái gì để tin tưởng, hay dựa vào ai để đảm bảo đây đều là thật? Bao nhiêu lần xuất hành nhiệm vụ để rồi thu về tay không như vậy, các cậu cho đến giờ vẫn không rút ra được một chút kinh nghiệm nào sao?"

Giang Cục trưởng từ nãy giờ chăm chú theo dõi, nghe người của bên phía khu Tây nói như vậy, mới cảm thấy không cần nhịn nữa, bình tĩnh từng chút một, phong thái đĩnh đạc, gương mặt không gợn lấy một chút biểu cảm, lên tiếng giành lại trị ví chủ trì cuộc họp.

"Các cậu nên nhớ, trong lúc này. Thứ nhất, Vương Nhất Bác tuyệt đối sẽ không dùng bất cứ mưu đồ nào làm tổn hại đến Tiêu Chiến. Cậu ta đã biết chính mình bây giờ còn có một đứa nhỏ, hổ dữ không ăn thịt con, Vương Nhất Bác có điểm tử chí mạng như vậy, đảm bảo sẽ không thể sắm vai như hạng súc sinh. Thứ hai, cũng chỉ có Vương Nhất Bác mới đủ khả năng khống chế mọi hoạt động của Trần Phi Vũ, cậu ta bây giờ đối với Trần Phi Vũ vô cùng có sức ảnh hưởng, chúng ta hoàn toàn có thể lợi dụng điểm nhấn đó để triệt hạ. Thứ ba, Trần Phi Vũ còn có một đứa con trai, như tôi nói, hài tử luôn là điểm cốt chí mạng. Nếu có thể thông qua để gây sức ép với hắn, cũng tuyệt đối đừng làm hại đến đứa nhỏ, cho dù chính là do cặn bã sinh ra, thì trẻ con vẫn là không có tội, tôi tin mọi người ở đây đều hiểu đạo lý đó !"

"Gì cơ? Trần Phi Vũ có con sao? Với ai, sao chưa từng nghe nói..?"

Tiêu Chiến nghe đến đây, cũng không muốn tiếp tục nữa, trực tiếp đứng lên xin rút khỏi cuộc họp.

"Giang Cục trưởng, có thể tổng kết rồi gửi báo cáo cho con sau, con cần tìm hiểu một chút về chuyện phát sinh lần này".

.

.

.

Tiêu Chiến muốn xác định hết tất cả, nhưng là từ chính miệng của Vương Nhất Bác.

Cho đến giờ anh vẫn không hiểu được, rõ ràng có quá nhiều ẩn tình như vậy, mà cậu vẫn không một lần muốn nói rõ với anh.

Hôm nay đã là thứ hai rồi.

Anh mở máy lên làm việc, mới thấy trong số các mail mới nhận được, có một hộp mail có nội dung khá dài, được gửi đến từ Lưu Hải Khoan.

"Hey boy, lâu quá không gặp, gần đây bận nuôi con quá không thấy đến chơi vậy.

À có tin hay ho cho cậu này, trai một con, nghe cho kỹ, hết sức hấp dẫn, chính tôi còn không ngờ. Ôi trời ơi viết tin nhắn cho cậu mà tim tôi nó còn đập một cách bạo lực đây này.. ôi ôi..

Em người yêu của cậu, Vương Nhất Bác ấy, cậu ta là chính là một tên Alpha X+* đó, hô hô

Thấy tôi hay chưa, tôi nhờ thằng bạn học cùng bàn ngày xưa lấy trộm mấy sợi tóc của em người yêu cậu đó. Nghe thằng bạn tôi đồn vì nó nhìn thấy Vương Nhất Bác không bị tác động gì bởi kỳ phát tình của Trần Phi Vũ, nó còn tưởng em người yêu cậu bị bất lực, mới nhờ tôi kiểm tra thử đó á há há buồn cười vãi..

Không biết em người yêu cậu bắt đầu biến đổi từ khi nào, nhưng mà, anh trai một con, cậu nhặt được của quý rồi đó, ôi trời ơi đến giờ tôi còn run đây này.."

"........."

Tiêu Chiến đọc xong, quên luôn cách phải sắp xếp ngôn ngữ thế nào.

Anh mới buộc miệng chửi thề, con mẹ nó rốt cuộc thì còn bao nhiêu thứ khác thường nữa sẽ đập vào mặt anh vậy..

Vương Nhất Bác nếu là Alpha X+, thì đứa con kia, căn bản làm sao có thể..

*Alpha X+ : đại khái là ở Alpha X+, sẽ có khả năng tự khống chế chính mình, không để bị ảnh hưởng quá mạnh, không để chính mình chìm sâu vào tin tức tố của Omega, kể cả đối với Omega trong thời kỳ phát tình.

Mấy bà nhà ngoại chởi con tôi vừa thôi =))))) đứa con bé bỏng của tôi có làm gì nên tội =))))) Đây chính là một chiếc fic hơi hơi thanh thủy mà huhu :'( ngược cái con khỉ mốc á. :'(