Bán Diện Trang

4.5/10 trên tổng số 2 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Editor: Chủ blog ( Chủ blog có nhiều tên và thay đổi liên tục =]] ) Beta: Winnie Huynh Mãi cho đến năm 17 tuổi Dư Dương mới biết mình có một người anh, là một người anh sinh đôi cùng với hắn. Ba ngày  …
Xem Thêm

Chương 3
Dư Dương đẩy cửa vào nhà, cúi đầu xuống nhìn thấy hai cái hộp đựng giày, liền nghi ngờ đi vào phòng khách. Cảnh tượng trước mắt thật đồ sộ, quần, áo, giầy, mũ nằm ngổn ngang trên ghế sa lông, trên bàn, trên sàn nhà.

Hơn nữa mọi thứ đều thành cặp, hai bộ quần áo giống nhau như đúc, mũ giầy cũng giống nhau.

Dư Dương nhíu mày, mẹ mình lại giở trò gì thế này trời?

Dương Hạo vào phòng mình cởi túi sách ra, bắt đầu dọn dẹp, quần áo gấp gọn lại để một bên, mũ tìm đại một cái túi cất vào, giầy nhét vào trong hộp.

Vì vậy đến lúc Dư Dương trở lại phòng khách một lần nữa, mọi thứ đã trở lại nguyên trạng.

“Hình như mẹ không có nhà.” Dương Hạo cầm một cái cốc từ trong bếp đi ra, vừa uống nước vừa nói với Dư Dương.

“Chắc là đang soạn dở quần áo thì nhận được điện thoại của dì Phượng rồi đi luôn.” Dư Dương thoải mái nửa nằm ở trên ghế sa lông, mở TV ra, trở người nhàm chán nói.

“Dì Phượng?”

“Ờ, là đồng nghiệp của mẹ.”

Dư Lan Lan, mẹ của hai người là một trong những người quản lí của siêu thị, người còn lại là Trình Phượng, cũng chính là dì Phượng trong lời của Dư Dương, bạn đại học của Dư Lan Lan.

“Thế lúc nào thì về?” Dương Hạo vẫn đứng, mắt nhìn Dư Dương nhàm chán đổi kênh TV nói.

Dư Dương rốt cục cũng buông tha cho cái điểu khiển TV, ném xuống ghế rồi đứng lên: “Không biết, vội như vậy chắc là việc gấp rồi.”

“Vậy tối này chúng ta ăn gì đây?” Dương Hạo nhìn kĩ đôi mắt của Dư Dương, đột nhiên phát hiện hai mắt cậu thực sự vô cùng đẹp, ừm, để soi gương xem mắt mình có phải cũng đẹp như thế này không.

“Mì gói đi.” Dư Dương trở về phòng, thật ra cậu có thể làm chút đồ ăn đơn giản nhưng hôm nay không có hứng. Đứng dậy chuẩn bị về phòng làm bài tập: “Mì gói ở trong tủ dự trữ trong bếp.”

Dương Hạo không nói gì, Dư Dương cũng mặc kệ cậu ta. Lúc làm bài lại nghĩ không biết Dương Hạo học hành như thế nào.

Dương Hạo gõ cửa vừa lúc Dư Dương làm xong vật lý, nhìn vào đồng hồ báo thức điểm đúng 17:15.

“Dư Dương, ăn cơm đi.” Dương Hạo tiếp tục gõ cửa.

Ăn cơm? È, cảm thấy đói bụng thật. Dư Dương mở cửa đi ra, nhìn thấy bộ dạng Dương Hạo liền giật mình, đeo tạp dề, tóc dùng dây thun buộc chặt, quả nhiên là tóc có thể buộc được lên.

Dương Hạo thấy cậu liền xoay người đi đến phòng ăn, cởi tạp dề để qua một bên, “Em phụ trách rửa bát nhé.”

Trên bàn là hai món ăn một món canh, rau cải xào tỏi, thịt kho tiêu, canh trứng cà chua, thoạt nhìn đều rất ngon miệng.

Dương Hạo đem cơm ra đã thấy Dư Dương đứng ngẩn ra bên bàn ăn.

“Em không ăn à?”

Dư Dương ngồi xuống lấy cơm, hai người cũng không nói chuyện gì, chỉ thấy tiếng đũa động bát nhè nhẹ trong không khí.

“Này” Dư Dương không thể nào gọi thằng nhóc này là anh hoặc Dương Hạo được.

Dương Hạo ngẩng đầu, “Sao thế?” Anh cũng không để ý đến chuyện đó.

“Cậu đi theo ổng phải tự nấu cơm sao?”

Dư Dương ý chỉ bố của hai người, cậu không được như Dương Hạo dễ dàng gọi 1 tiếng ‘mẹ’ đối với người phụ nữ hoàn toàn xa lạ vài chục năm không gặp. Nhưng Dương Hạo không hiểu, vì vậy nhướn mày vẻ mặt nghi hoặc, “Ổng?”

“Là…” Dư Dương không biết giải thích như nào, cắn cắn chiếc đũa.

Dương Hạo mỉm cười, chỉ tiếc Dư Dương đang bối rối nên không chú ý tới.

“Em nói về bố hả.”

Dư Dương gật đầu, đối với cái từ này quả thật rất xa lạ.

“Không phải là cần nấu cơm, nhưng lúc anh 14 tuổi đã ở trọ một mình nên học nấu.”

14 tuổi ở trọ một mình? Dư Dương không hỏi thêm nữa.

“Giáo viên chủ nhiệm hôm nay tìm ông à?”

“Ừ. Sao em biết?”

“Nghĩ cũng đúng, để tóc dài căn bản không phù hợp nội quy.”

Dương Hạo lại nở nụ cười, “Trường học trước kia không qui định về mặt này nên anh không để ý.” Nếu có thì anh cũng không để ý.

“Vậy ông có định cắt không?” Dư Dương vừa ăn canh vừa càu nhàu.

“Không cắt sao được? Cô nói trong 3 ngày mà không cắt thì cô sẽ cắt giùm anh” . Dương Hạo bất đắc dĩ thở dài, “Được rồi, em dẫn anh đi cắt đi, anh không biết ở đâu.”

Dư Dương định từ chối, nhưng lại nghĩ nếu như để giáo viên chủ nhiệm cắt tóc cho thì rất mất mặt, đành phải đi.

Ra khỏi khu nhà rẽ trái đi mười mét, qua đường cái lại rẽ phải đi thêm hai chục mét nữa, quẹo vào đường có một tiệm cắt tóc, Dư Dương cùng Dư Lan Lan đều tới đó cắt tóc.

Đẩy cửa kính đi vào, nói với người đón tiếp muốn tìm Lạc Trì.

“Thì ra là bạn học Dư Dương à!” Có người xoay người lại, “Hả? Đến lúc nào nhóc mới thôi không tìm cái tên đen xì kia vậy?”

Dư Dương trừng mắt liếc người kia một cái, lờ anh ta đi.

“Lạc Trì đang bận, anh sẽ cắt tóc cho nhóc.” Người kia không để ý tiếp tục nói.

“Không phải em, là cậu ta cơ.” Dư Dương không kiên nhẫn chỉ vào Dương Hạo.

“Ồ, thì ra là Dư Dương số 2, xin chào, anh là Tất Sách, không ngại anh cắt tóc giùm cậu chớ?”

“Được thôi.” Dương Hạo trông có vẻ bực mình đi đến ngồi xuống một cái ghế sa lông, tiện tay lật lật quyển tạp chí : “Còn nữa, em là Dương Hạo, anh sinh đôi của Dư Dương, không phải Dư Dương số 2.”

“Xin lỗi xin lỗi, đùa chút thôi, xin mời bên này.”

Dương Hạo đi theo anh ta, ngồi xuống, nhìn vào gương đánh giá người này, mái tóc mỏng màu nâu buộc thành đuôi ngựa, mặt hơi tái, ngũ quan thanh tú lại có đôi lông mày sắc bén, nếu không cười nói, sẽ làm cho người đến gần có một loại cảm giác không tốt.

Nhưng người này, lúc nói chuyện cười đùa, lại làm cho người ta thấy đúng là miệng lưỡi ngọt xớt.

“Muốn cắt kiểu gì?” Tất Sách hỏi Dương Hạo.

“Phù hợp nội qui nhà trường.” Dương Hạo bất đắc dĩ cười, này là lần đầu tiên bị bắt buộc.

“Ố ồ?” Tất Sách cười giảo hoạt, “Anh biết rồi.”

Dương Hạo đột nhiên rùng mình cái, không phải là kiểu quái dị chứ.

“Tóc đẹp ghê ta, không hổ là sinh đôi, ngay cả tóc cũng hoàn mỹ giống nhau.” Tất Sách cầm kéo bắt đầu tỉa tóc.

“Vậy anh cắt cho Dư Dương luôn đi.” Nhưng xem Dư Dương vừa rồi rất phản cảm với bộ dáng của anh ta thì phải.

“Ừ, Lạc Trì rất bận, nhân tiện cắt luôn đi. Nhưng mà em trai cậu rất là không thích anh.”

Dương Hạo nhìn Tất Sách khi nói những lời này không hề cười, vì vậy tự dưng có cảm giác lành lạnh. Nhất thời không biết anh ta là nói giỡn hay nói thật.

Dương Hạo không biết nói cái gì nữa, mà hình như Tất Sách cũng không có ý định nói tiếp, cứ như vậy rất miễn cưỡng.

Tư tưởng Dương Hạo không thoải mái, có chút áp lực khó hiểu.

***

Thêm Bình Luận