Chương 8: Cuộc Sống Của Tôi Và Bạn Không Giống Nhau, Đừng Ai Làm Phiền Ai

"Con người ấy mà, mỗi người có một lý tưởng riêng, mỗi người có một hạnh phúc riêng,

đừng ai làm phiền ai." Đây là những lời mà cô bạn Như Nhàn nói với tôi sau bài học xương

máu.

Nhớ tới chuyện đó, tôi cũng đồng cảm.

Đời này nguyện vọng lớn nhất của Như Nhàn là sinh được một trai một gái, theo lời cô ấy thì

là có nếp có tẻ cả nhà cùng vui. Hai năm trước, cô ấy sinh được một cậu con trai, vốn định

chờ tới lúc con trai tám tuổi mới sinh bé thứ hai. Không ngờ ông trời lại bất ngờ cho cô ấy

đứa con thứ hai, hai vợ chồng bàn bạc với nhau, cuối cùng quyết định vui vẻ chào đón em bé

này. Sau khi siêu âm, Như Nhàn thủ thỉ với tôi: "Bác sĩ nói là một bé gái."

Chồng Như Nhàn rất giỏi, chỉ trong mấy năm đã đưa một công ty nhỏ phát triển thành một

doanh nghiệp tầm trung với mấy trăm nhân viên, ông xã kiếm tiền bà xã tiêu tiền, Như Nhàn

sống rất thoải mái vui vẻ.

Tháng trước, cô ấy sinh con tại bệnh viện tốt nhất địa phương, giây phút đầu tiên sau khi tỉnh

lại, cô ấy liền báo cho chúng tôi: "Con gái, ba cân tư, mẹ tròn con vuông."



Chúng tôi đều chúc mừng cô ấy vì đã đạt được mong ước. Như Nhàn dặn chúng tôi nhất định

phải tới tham gia ngày lễ đầy tháng của bé con. Qua điện thoại, tôi cũng có thể cảm nhận

được sự hạnh phúc và thoả mãn của cô ấy. Nhưng đúng lúc này, một tin nhắn không phù hợp

với bầu không khí xuất hiện: "Con cái thì sinh càng ít càng tốt, Như Nhàn này, cô sinh tiếp

đứa thứ hai làm gì, nuôi hai đứa mệt chết đi được, chẳng bao lâu nữa cô sẽ tiều tụy cho xem,

dáng người phát phì, chồng cô giàu như thế, có thể nɠɵạı ŧìиɧ bất cứ lúc nào, nếu tôi là cô, tôi

phải cảnh giác từ bây giờ."

Người nói những câu này là một cô bạn khác tên H. H là quản lý cấp cao của một tập đoàn

lớn, sự nghiệp thành công, được lãnh đạo coi trọng, nghe nói một năm lương bảy chữ số*, là

nữ cường nhân trăm phần trăm.

* Mức lương trong tiền Việt tương đương tiền tỉ.

H cũng có cái lý của riêng mình, nhưng dĩ nhiên nói ra vào lúc này thì không được ổn lắm,

những người khác vội cười xòa cho qua chuyện. Song Như Nhàn lại rất giận dữ, cô ấy gọi

điện riêng cho tôi: "Cô ta nói thế là có ý gì? Đố kỵ với tớ hay đang nguyền rủa tớ? Thấy tớ

hạnh phúc thì không chịu được à?"



Tôi cười động viên cô ấy: "Đừng nóng giận, cậu vừa sinh em bé xong đấy, nếu cậu không

thích cách nói chuyện của H thì lễ đầy tháng đừng mời cô ấy là được rồi."

Nhưng Như Nhàn không phải loại người "không thích thì lờ đi", cô ấy muốn H tham gia,

muốn H thấy hai đứa trẻ đáng yêu tới mức nào, muốn hạnh phúc cho H xem, bởi vậy mới có

chuyện tiếp theo.

Ngày lễ đầy tháng, con gái út của Như Nhàn xinh xắn đáng yêu, mặc như một cô công chúa

nhỏ, hết người nọ ôm tới người kia ôm, ai cũng khen Như Nhàn có phúc, có cả trai cả gái.

Sau đó tới lượt H, có người ôm con gái Như Nhàn tới trước mặt cô ấy: "Cô coi này, đáng yêu

chưa? Cô ôm thử không?"

H kỳ thị lùi lại, tỏ ý không dám ôm đứa trẻ nhỏ xíu như vậy. Như Nhàn vừa sinh con xong,

dáng người khá mập mạp, H thấy cô ấy thì nói với vẻ thương hại: "Như Nhàn này, hồi xưa

dáng cô rõ đẹp, thế mà giờ eo cũng chẳng còn, phụ nữ ấy mà, không thể ở nhà mãi để thành

bà già được đâu, nếu không chẳng bao lâu nữa chồng cô cũng chán cô, đến lúc đó cô lại có

hai đứa con nhỏ, tách biệt với xã hội đã lâu, có khóc cũng không kịp."