Chương 9: Tôi Tôn Trọng Sự Bình Đẳng Ở Mọi Hình Thức Trên Thế Gian Này

Gần đây chúng tôi đều chấn động trước một câu chuyện, bạn bè tôi đều đăng status cầu

nguyện, tôi cũng đăng bài: "Giữa ngày mai và tai nạn bất ngờ, chúng ta không bao giờ biết

thứ nào sẽ tới trước, bởi vậy chuyện bạn muốn làm, nơi bạn muốn đi, thứ bạn muốn có, chỉ

cần đủ khả năng thì hãy nắm bắt ngay, đừng do dự nữa."

Mới đăng lên, đã nhận được rất nhiều bình luận từ mọi người, ai cũng cảm khái thế sự vô

thường và sự yếu đuối của sinh mệnh. Trong đó có một bình luận cực kỳ nổi bật: "Xảy ra

chuyện lớn như vậy mà cô chỉ có cảm khái mấy câu thế này thôi à? Cô đúng là đồ ích kỷ."

Tôi vừa đọc xong, lại phát hiện người này bình luận thêm một câu: "Cô có biết những người

này đáng thương đến mức nào không? Dù sao cô đang ở nhà, sao cô không tới giúp bọn họ?

Dù cô sợ ô nhiễm thì cô cũng có thể quyên góp tiền đấy!"

Có người bạn chung trả lời cô ta: "Cô còn rảnh mà ngồi gõ bàn phím thì sao không đi giúp

người ta?"

Cô ta đáp: "Tôi còn phải đi làm chứ, cô ta có phải đi làm chấm công đâu, mà cô ta giàu hơn



tôi, có thể làm từ thiện nhiều hơn tôi." (Tôi chắc chắn không được xem như một người giàu

có, nhưng so sánh với mức lương hơn ba ngàn tệ của cô ta, cô ta liền thấy tôi giàu hơn cô ta.)

Bạn tôi không khỏi bênh vực tôi: "Số tiền cô ấy từng quyên góp còn nhiều hơn cả số tiền cô

đóng thuế đấy, chẳng lẽ cô ấy làm gì cũng phải thông báo cho cô sao?"

Tôi không nói gì, chỉ lẳng lặng block người đó.

Sau đó khi tôi lên weibo, lại phát hiện cô ta nhắn tin cho tôi: "Sao cô lại block tôi? Cô chột dạ

à? Nếu tôi là cô, nhất định tôi sẽ quyên góp rất nhiều tiền cho bọn họ. Cô thử nghĩ xem, chỉ

cần là người có nhân tính thì chắc chắn sẽ chẳng thể nào thờ ơ.

Tôi lại block, sau đó phát hiện ra cô ta kiên nhẫn theo đuổi tôi đến diễn đàn mở: "Nếu bọn họ

là người nhà của cô thì liệu cô có dốc toàn lực để cứu bọn họ không? Chỉ khi người nhà của

cô gặp chuyện không may thì cô mới hiểu được thôi."

Nhờ cô ta, tôi bỗng nhớ tới một người khác. Vụ động đất ở Ngọc Thụ năm xưa, vì chồng tôi

tin Phật nên chúng tôi đã hứa với nhau, chỉ cần thầy người ăn xin hoặc xảy ra thiên tai, chúng

tôi đều sẽ góp một phần tấm lòng, có lẽ không nhiều, nhưng đó cũng là ý tốt. Đương nhiên,



trận động đất đó cũng không ngoại lệ.

Hôm sau, khi tôi đi dạo phố với bạn thì có gặp một người quen. Thấy chúng tôi từ xa, cô ta

bèn chạy tới hỏi có biết vụ động đất ở Ngọc Thụ không, chúng tôi gật đầu, cô ta bèn hỏi

chúng tôi có quyên góp không, quyên góp bao nhiêu, tôi thành thật đáp tôi quyên góp năm

trăm tệ.

Khi đó cô ta bèn nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên: "Tai họa lớn như thế mà cô quyên góp có năm

trăm thôi à? Đến người nghèo như tôi mà còn quyên góp hai trăm đấy nhé."

Vẻ mặt cô ta hiện rõ vẻ khiển trách như lẽ đương nhiên, dường như tôi quyên góp vậy là một

việc đáng xấu hổ. Nói thật, tôi cũng biết năm trăm tệ không nhiều, nhưng từ năm 2008 tới

nay, thiên tai vẫn xảy ra không ngừng. Lúc Vấn Xuyên xảy ra động đất thấy nhiều người gặp

tai họa như vậy, hầu hết chúng ra đều quyên góp rất nhiều, nhưng các vụ việc cứ lần lượt xảy

ra, quyên góp hết lần này tới lần khác, không thể phủ nhận là tôi không còn quyên góp được

nhiều như lần đầu tiên nữa, tôi tin rằng phần lớn mọi người đều nghĩ giống tôi.