Một năm trước, tôi và ông xã cùng tới tham dự lễ cưới của vợ chồng Chương Chương. Trong
lễ cưới, cô ấy cười vô cùng ngọt ngào, tới giờ tôi vẫn chưa thể quên được nụ cười đầy hạnh
phúc ấy.
Một tháng sau, khi tôi đi dạo phố với bạn thân thì tình cờ gặp Chương Chương. Trở thành
một phụ nữ thực sự, cô ấy tươi tắn đầy sức sống, vui vẻ rủ chúng tôi cùng đi ăn trưa.
Khi ngồi xuống, tôi thấy Chương Chương đặt bảy tám chiếc túi sang bên cạnh thì ngạc nhiên
hỏi: "Sao em mua nhiều thế?"
Chương Chương mở từng cái cho chúng tôi xem: "Cái này là cho cha mẹ chồng, cái này là
cho em chồng, cái này là cho cháu trai, cái này là cho ông xã."
Tôi thuận miệng hỏi: "Thế của em đâu?"
Chương Chương thoáng ngây người: "Hôm nay em không mua được gì cho mình, để lần sau
vậy."
Bạn thân tôi mau miệng nói: "Em hào phóng với nhà chồng quá!"
Nghe vậy, Chương Chương cười đầy hạnh phúc: "Người một nhà cả mà, hơn nữa họ cũng rất
tốt với em, nên em cũng muốn làm vợ hiền dâu thảo, đối tốt với họ."
Đương nhiên Chương Chương là nhân vật chính của bữa cơm này, chúng tôi nghe cô ấy vui
vẻ chia sẻ về cuộc sống hạnh phúc của mình sau khi kết hôn. Cô ấy nói chồng cô ấy rất tốt
với cô ấy, dịu dàng săn sóc, cha mẹ chồng cũng rất yêu quý cô ấy. Hồi trước thường nghe
người ta nói quan hệ mẹ chồng nàng dâu là khó xử nhất thiên hạ, lúc chưa kết hôn thì nghe
mà kinh hồn bạt vía, ai ngờ sau khi kết hôn cô ấy lại rất hòa hợp với mẹ chồng. Cha mẹ
chồng hiền hoà, tốt tính, bao dung. Mà họ hàng nhà chồng cũng rất tốt, ai cũng vui vẻ nhiệt
tình, gần gũi dễ thân, cô ấy thấy mình thật may mắn.
Chúng tôi cũng vui mừng trước hạnh phúc của Chương Chương, nhưng dù sao tôi cũng
không phải một cô bé mới mười tám tuổi, tôi sẽ không phán đoán cuộc sống mấy chục năm
sau chỉ qua một tháng từ khi kết hôn.
Chương Chương hào hứng chia sẻ với chúng tôi về những dự định trong tương lai. Cô ấy nấu
ăn rất ngon, ở thời đại này một cô gái sinh năm 80, 90 mà nấu ăn ngon thì quả là hiếm thấy.
Cha mẹ chồng biết cô ấy nấu ăn ngon thì vô cùng mừng rỡ, nên cô dự định, về sau cuối tuần
nào cũng sẽ dành ra một ngày để nấu một bữa thịnh soạn, mời họ hàng nhà chồng tới thưởng
thức. Khung cảnh mà Chương Chương miêu tả cho chúng tôi là thế này: Sáng sớm cô ấy ra
chợ mua thật nhiều thức ăn tươi và hoa quả, đồ ăn vặt. Sau đó họ hàng bắt đầu tới chơi, mọi
người vừa ăn hoa quả, đồ ăn vặt, vừa trò chuyện vui vẻ. Thế rồi cô ấy bưng từng món ăn
ngon lên bàn cơm, mọi người thoải mái thưởng thức, rồi cùng khen ngợi tán dương Chương
Chương, cha mẹ chồng cũng thấy hãnh diện vì nhà mình có một cô con dâu ngoan hiền đảm
đang. Đại gia đình quây quần bên nhau, vừa ấm áp vừa thân thương...
Nhìn Chương Chương trông mong như vậy, nhưng hình ảnh hiện lên trong đầu tôi lại như thế
này: Chương Chương đi chợ từ sáng sớm, xách về túi lớn túi bé nguyên liệu nấu ăn, mệt rã
rời, nếu chồng cô ấy có thể đi mua cùng cô ấy thì có khi sẽ khá hơn một chút. Thế rồi họ
hàng vừa trò chuyện vừa ăn đồ ăn vặt trong phòng khách, còn Chương Chương vật lộn trong
bếp một mình. Đến giờ cơm, cuối cùng cô ấy cũng làm xong một bàn đồ ăn, bê từng đĩa lên.
Còn họ hàng thì tụm năm tụm ba buôn chuyện, có lẽ chẳng ai nhớ đến việc khen
ngợi Chương Chương, dù có đi chăng nữa thì cũng chỉ là mấy câu nói mang tính hình thức,
họ bận trò chuyện với nhau, e rằng cũng không có thời gian mà khen ngợi thật lòng. Tới khi
họ hàng ăn xong ra về, sẽ để lại vô vàn bát đũa cơm thừa canh cặn cho cô ấy thu dọn. Ban
đầu Chương Chương còn chịu khó làm, về sau đương nhiên sẽ không muốn nữa, bởi sự cho
đi luôn cần được khẳng định, song kết quả lại quá khác dự đoán của bản thân. Nhưng những
người kia đã quen với việc Chương Chương vừa hào phóng vừa tốt tính lại giỏi giang, nếu
đột ngột đổi thái độ, đương nhiên bọn họ sẽ có ý kiến, sau lưng chắc chắn sẽ rỉ tai nhau:
"Thấy chưa, mới vài hôm đã lộ bản chất rồi, sao lại cưới loại con dâu như thế về nhà cơ
chứ?" Còn cha mẹ chồng vốn đã bất mãn với việc con dâu ngày càng "lười biếng", nghe
những lời này thì sự bất mãn càng tăng lên, trong khi Chương Chương cũng tích đầy bụng
oán hận, cũng muốn trút giận, thế là chiến tranh bùng nổ như tự nhiên phải thế...