Chương 5: Quan Niệm Khác Biệt, Đừng Cố Tranh Cãi

Sẩm tối, khi tôi đang tản bộ ở vườn hoa của khu nhà thì có một bác gái nhiệt tình tới trò

chuyện với tôi, biết tôi còn chưa có con, bác bèn cầm tay tôi nói: "Con gái à, nói thật cho bác

nghe xem nào, sức khỏe cháu có vấn đề đúng không, bác quen một thầy lang mát tay lắm,

con dâu bác uống thuốc của thầy này mới sinh được cho nhà bác một đứa cháu đấy, để bác về

xem còn giữ đơn thuốc ông ấy kê không, con chờ nhé!" Nói rồi bác ấy định về nhà tìm đơn

thuốc cho tôi.

Tôi vội ngỏ ý sức khỏe của mình rất ổn, chẳng qua chưa làm xong công tác chuẩn bị sinh con

mà thôi.

Bác gái kia trách móc vỗ vỗ tay tôi: "Con gái ngốc à, việc quan trọng nhất của phụ nữ là lấy

chồng sinh con, hơn nữa nhất định phải sinh con trai, người sống ở khu chúng ta đều không

nghèo, đàn ông có tiền dễ sinh hư, nếu con không chịu sinh, chồng con ra ngoài tìm người

khác sinh thì con biết làm sao? Nghe bác đi, sinh một đứa con trai, địa vị của con mới vững

chắc, mà về già cũng có nơi nương tựa, nếu không sau này ai chăm lo hương khói cho con!"

Tuy tôi thấy quan niệm của bác gái này rất cổ hủ, song thấy bác ấy sốt sắng như vậy thì khá

buồn cười, bèn làm bộ nói: "Ngộ nhỡ con sinh con gái thì sao ạ, vậy chẳng phải anh ấy vẫn



tìm người khác sinh con sao?"

Bác gái nọ nghe vậy liền nói: "Thế thì có sao? Chúng ta lại sinh tiếp, tới khi có con trai mới

thôi, con cũng không thể để cho kẻ khác có cơ hội lợi dụng, bác thấy con hợp nên mới nói

thật với con đấy."

Tôi bèn cười cảm ơn và ngỏ ý sẽ nhớ kỹ lời của bác ấy, bác ấy lại dặn dò tôi một lúc nữa rồi

mới thả tôi ra về.

Về tới nhà thì ông xã tôi đã tan ca, tôi bèn cười mà kể cho anh ấy nghe chuyện khi nãy. Ông

xã hỏi sao tôi không tranh luận với bác ấy, cho bác biết tư tưởng của lớp trẻ bây giờ đã khác

xưa rồi.

Nhưng tôi có cần làm vậy không? Tôi và bác gái ấy chỉ là hai người xa lạ, dù bác ấy có quan

niệm thế nào thì cũng không ảnh hưởng tới cuộc sống thực tế của tôi, cùng lắm là mỗi khi

tình cờ gặp nhau trong khu nhà, tôi lại tiếp tục được "khuyên bảo" mấy câu mà thôi, với tôi

cũng chẳng phải chuyện gì to tát.

Dù sao thì nếu tranh luận, chắc chắn bác ấy sẽ không tán thành quan niệm của tôi, cho rằng



tôi "trứng khôn hơn vịt", sau đó tìm vô vàn ví dụ để dạy dỗ tôi; nếu tôi không đồng tình thì

bác ấy sẽ nghĩ tôi không hiểu chuyện, cuối cùng đôi bên đều chẳng vui vẻ gì, tự nhiên lại bực

mình vì một chuyện không đâu. Thế rồi ai nấy lại tiếp tục giữ vững quan niệm sống của

mình.

Mới đây thôi, cô bạn thân Đương Đương của tôi tổ chức một câu lạc bộ kín, mời tôi cùng

tham gia. Trong mười mấy người có người đã sinh con, có người chưa sinh con. Không biết

trò chuyện kiểu gì cuối cùng đề tài lại chuyển tới chuyện con cái, người đã sinh con cho rằng:

Trẻ con đáng yêu biết bao, tuy nuôi con rất vất vả nhưng con cái là hy vọng và tương lai, nếu

không có con cái thì về già không nơi nương tựa, "đối ảnh thành tam nhân*", thật là thê

lương! Ngầm ám chỉ: Không biết mấy người các cô nghĩ thế nào, sao lại không muốn sinh

con, tới lúc già mấy cô mới thấy hối hận, nhưng lúc đó hối hận thì cũng muộn rồi, rồi mấy cô

sẽ phải hâm mộ bọn này cho xem! Còn người chưa sinh con thì lại cho rằng: Nuôi con vừa

tốn tiền vừa tốn thời gian, làm gì cũng vướng bận, nuôi một đứa con già ít nhất năm tuổi,

huống chi nuôi nó lớn rồi, ngộ nhỡ nó lại là loại phá gia chi tử, thế thì khổ muốn chết, còn nói

gì tới hạnh phúc gia đình nữa, quả thực là chết không nhắm mắt, có gì hay đâu mà hâm mộ!