Chương 13: Đừng Tự Đi Vào Ngõ Cụt

Quân Quân là mẹ của một nhóc tì ba tuổi, trước khi có con, tình cảm của cô ấy và chồng khá

ổn nhưng từ sau khi có con, cô ấy đón mẹ chồng lên sống cùng, mâu thuẫn bắt đầu nãy sinh.

Ban đầu chồng cô ấy còn đứng ra giảng hòa nhưng rồi anh ta cũng cảm thấy phiền, nên cứ

đóng cửa ở trong phòng vò như không biết để mặc mẹ chồng và nàng dâu lời qua tiếng lại.

Phần lớn mâu thuẫn giữa Quân Quân và mẹ chồng nảy sinh từ việc chăm trẻ con, phương

pháp chăm trẻ của hau người quá khác biệt. Quân Quân rất muốn chồng đứng về phía mình

nên thường xuyên nói xấu cách chăm cháu của mẹ chồng anh ta. Cô ấy làm vậy là mong

chồng có thể nhắc nhở nhưng chồng cô ấy không những không làm vậy mà còn trách ngược

lại vợ. Tình cảm vợ chồng cũng không còn được như trước, nên cô ấy cảm thấy rất tủi thân

phiền muộn.

Nghe người ta nói, những lúc thế này thù nên trao đổi với chồng mình nhiều hơn, cô ấy thấy

có lý, nhưng trao đổi với chồng nhiều lần mà kết quả hoàn toàn đứng về phía mẹ anh ta, Quân

Quân nghĩ mãi mà không thể hiểu nổi tại sao lại như vậy.

Bởi gì thế cô ấy tới hỏi tôi " Vãn Tình ơi, cậu không biết mẹ chồng tớ kỳ cục tới mức nào

đâu, bình thường cho cháu ăn toàn bà một thìa cháu một thìa, mất vệ sinh chết đi được!

Người già vốn đã nhiều bệnh, bác sĩ, chuyên gia đều không tán thành hành vi này, tớ nhắc bà

ấy nhiều lần rồi mà bà ấy vẫn chẳng chịu nghe.

Tôi hỏi cô ấy " Thế cậu có giải thích rõ lý do với nà ấy không ? Giải thích một cách nhẹ

nhàng từ tốn ấy?"

Quân Quân đáp có, cô ấy nói cô ấy không những giải thích rồi mà còn giải thích đi giải thích

lại, nhưng mẹ chồng vẫn chẳng thèm để ý. Thậm chí hôm trước, lúc cô ấy về nhà còn phát

hiện con trai ngủ trên sàn cô ấy bực bội hỏi tôi " Sao lại có con người như thế chứ ? Cho trẻ

con ngủ trên sàn nhà thì chỉ có ốm thôi, trong nhà có bao nhiêu là giường sao bà ấy không bế

cháu lên giường mà ngủ ?"

Suốt nửa tiếng sau, Quân Quân liệt kê ra rất nhiều hành vi của mẹ chồng mà cô ấy không thể

chấp nhận được.

Nghe cô ấy kể xong, tôi mới hỏi " Nếu cậu thấy mẹ chồng cậu không chăm cháu tốt, mà nhắc

nhở cũng không có tác dụng, vậy sao cậu không tự đi mà chăm ?"

Cô ấy liền phản đối ngay " Tớ còn phải đi làm nữa mà, lấy đâu thời gian bây giờ ? Tớ không

nghỉ việc đâu, phụ nữ mà ở nhà chăm thì làm gì còn địa vị gì nữa chứ ?"

Tôi lại cho cô ấy thêm một lời đề nghị " Nếu mẹ chồng chăm cháu không đúng ý cậu, cậu lại



không muốn tự chăm, thế thì thuê người giúp việc đi, để người ta chăm con theo ý của cậu"

Cô ấy vẫn phản đối " Với cậu thì thuê người giúp việc là chuyện đơn giản nhưng nhà tớ

không có điều kiện kinh tế, nuôi con đã tốn kém lắm rồi, không thì tớ cũng chẳng đón mẹ

chồng tới ở cùng đâu"

Tôi lại nói ra phương án khác " Hay cậu gửi con đi vào nhà trẻ, lúc tan ca cậu đón nó về"

Cô ấy tỏ ra không chấp nhận được " Con tớ còn nhỏ thế mà, sao tớ lại nhẫn tâm làm như vậy

được chứ ? Bây giờ gửi nhà trẻ có cả tá vụ ngược đãi trẻ con, chỉ nghĩ thôi tớ đã không yên

tâm rồi"

Trong giây phút đó, cuối cùng thì tôi cũng hiểu tại sao cô ấy không thể trao đổi được với mẹ

chồng của mình. Bởi vì cô ấy chỉ muốn người ta tiếp thu ý kiến của mình, thay đổi theo ý cô

ấy, nhưng chính cô ấy vừa không muốn thay đổi vừa không muốn thỏa hiệp. Ví dụ như trong

truyện này, cô ấy muốn mẹ chồng chăm cháu theo ý mình chứ chẳng hề suy xét tới phương

pháp khác. Thế nhưng sự thật là gần như không thể thay đổi phương pháp cố hữu của một

người lớn tuổi. Cô ấy không làm được, tôi cũng không làm được, cho dù làm được thật thì có

khi lúc ấy đứa bé cũng đã lớn rồi.

Thực ra có ít nhất ba phương pháp để giải quyết vấn đề này, nhưng cô ấy cứ đòi người khác

phải thay đổi theo yêu cầu của mình, mà người ta lại không muốn thay đổi, vậy thì mọi

chuyện lại đâm vào ngõ cụt.

Trong chuyện chăm con này, Quân Quân có hai lựa chọn : Nếu không thích cách chăm con

của mẹ chồng vậy thì tự mình chăm hoặc thuê giúp việc khỏi lo con mình ăn uống mất vệ

sinh, cũng không sợ con mình bị ngủ trên sàn, hoặc ngầm ngừa nhận cách chăm của mẹ

chồng, nếu đã muốn mẹ chồng chăm giúp thì cũng đừng soi mói oán trách vì như vậy cũng

không thể khiến người ra làm theo ý mình được đâu.

Có lẽ trong cuộc sống có rất nhiều phụ nữ chọn cách thứ ba, đó là không thể thay đổi thực tại

nhưng cũng không muốn chấp nhận thực tại, bởi vậy họ vừa để mặc mọi chuyện, lại vừa than

trời trách đất, không những không giải quyết được vấn đề mà còn đắc tội với tất cả mọi người

xung quanh.

Dạo trước, cô bạn Như Nghiên của tôi tâm sự với tôi, vì cô ấy từng phạm sai lầm vài lần khi

mới nhậm chức, nên lãnh đạo rất ghét cô ấy. Mấy năm qua cô ấy đã tiến bộ rất nhiều, song

lãnh đạo vẫn giữ thành kiến, thái độ vô cùng tồi tệ, chỉ cần cô ấy mắc một sai lầm nhỏ là sẽ bị



phê bình nặng nề trước mặt mọi người khiến cô ấy uất ức vô cùng.

Cô ấy nói với tôi " Sao lại có đàn ông nhỏ mọn như vậy chứ ? Chẳng qua hồi mới vào làm tớ

nhầm anh ta là văn thư thôi mà, lúc đó mới tớ, đâu có biết người nào với người nào, ai bảo

anh ta đứng cạnh máy in. Có thế thôi mà anh ta thù tới tận bây giờ, thỉnh thoảng lại làm tớ

xấu hổ, làm cấp dưới của một kẻ như vậy thật khổ."

Thấy vậy cô ấy bực bội như vậy, tôi bèn hỏi cô ấy có muốn đổi việc không, tuy Như Nghiên

nói cô ấy rất ghét lãnh đạo nhưng mối quan hệ với đồng nghiệp khá tốt, cô không nỡ bỏ đi.

Tôi nói, biết đâu đồng nghiệp của công ty mới còn hòa hợp hơn thì sao, Như Nhiên lắc đầu

có ấy thấy công ty hiện tại lương thưởng rất tốt, lại gần nhà, bỏ đi thì chưa chắc đã tìm được

chỗ khác tốt hơn. Tôi đành đề nghị cô ấy chuyển bộ phận xem sao, cô ấy rầu rĩ nói chuyên

môn khác biệt, chuyển đi cũng chưa biết có làm được hay không

Điều Như Nhiên muốn là đột nhiên lãnh đạo thay đổi thái độ, tôn trọng mình hơn, còn những

đề nghị khác cô ấy chẳng hề quan hệ. Nhưng mấy năm qua, nếu cô ấy có cách để thay đổi

thái độ của lãnh đạo thì cô ấy đã làm từ lâu rồi.

Tôi từng giả lập một tình huống thú vị để giải thích cho vấn đề này: Một người thích một

món trang sức ở trung tâm thương mại, món đồ ấy có giá một trăm ngàn tệ nhưng trong tay

cô ta chỉ có mười ngàn tệ, thế là cô ấy bèn thương lượng với chủ cửa hàng "Anh có thể bán rẻ

cho tôi không ?"

Chủ cửa hàng " Được thôi, chín mươi ngàn nhé!" Nhưng cô ta chỉ có mười ngàn bèn nói

"Anh bán cho tôi với giá mười ngàn nhé"

Chủ cửa hàng nói " Không được, hay là cô kiếm tiền đi, bao giờ có đủ tiền quay lại mua"

Nhưng cô ta chỉ muốn chủ cửa hàng bán món trang sức đó cho mình với giá mười ngàn,

đương nhiên chủ cửa hàng không chịu. Trong tình huống này, cô ấy chỉ có hai lựa chọn, một

là nghĩ cách kiếm thêm tám mươi, chín mươi ngàn tệ nữa rồi quay lại thương lượng với chủ

cửa hàng. Hai là từ bỏ món trang sức này. Nhưng cô ta không chịu kiếm thêm tiền, cũng

không muốn từ bỏ, chỉ nằng nặc đòi chủ cửa hàng bán cho mình với giá mười ngàn tệ. Vậy là

lâm vào ngỏ cụt.

Trong đời chúng ta sẽ gặp rất nhiều vấn đề, cố gắng giải quyết vấn đề là một thái độ sống tích

cực, chấp nhận thực tại cũng là một thái độ sống tồ, còn loại người kém cỏi nhất là loại không

có năng lực giải quyết vấn đề cũng không muốn chấp nhận thực tại, ngày ngày than thân

trách phận, tự đi vào ngõ cụt của đời mình.